Lúc này Lâm Tuấn mới mỉm cười đáp: “Nếu như chỉ muốn đối phó với Diệp Lương Thần và Diệp Tường Không, cả tên Cố Đông kia nữa thì dựa vào chuyện ban nãy là có thể ra tay rồi, có điều nếu như muốn đối phó với cả nhà họ Diệp thậm chí là cả nhà họ Cố thì chuyện ban nãy chả là cái đinh gì…”
Từ đầu, Lâm Tuấn đã hiểu rõ thứ mình phải đối phó không chỉ là Cố đại thiếu gia mà là cả nhà họ Cố!
Còn về nhà họ Diệp…
Mặc dù đây chỉ là một biến số nằm ngoài dự đoán của Lâm Tuấn nhưng cũng không đáng để anh quan tâm.
Nguyên nhân là vì so với nhà họ Cố ở Đế Đô hùng mạnh thì nhà họ Diệp chẳng đáng để nhắc đến…
Chuyện ngày hôm nay không có tác dụng gì cả.
Ít nhất Lâm Tuấn đã chứng minh thực lực của mình cho đại thiếu gia nhà họ Cố thấy, dùng phương pháp của mình nói cho hắn: Ở thành phố Yến Kinh này nếu như muốn sử dụng thủ đoạn cường thế để đưa anh đi là điều không thể, tay của nhà họ Cố có dài hơn nữa cũng chỉ vươn được hết Đế Đô mà thôi.
Thành phế Yến Kinh không phải Đế Đô, càng không phải nhà họ Cố! Sau khi được cứau khỏi nhà họ Diệp, Lâm Tuấn đương nhiên phải đi cảm ôn mọi người sau đó cùng ba người Chu Lượng về phòng khám.
Trương Lâm Trạch vốn không yên tâm với Lâm Tuấn, muốn đưa anh đến chỗ mình làm việc rồi ở đó một thời gian tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng bị Lâm Tuấn từ chối.
Mà Đường Tịnh Nghi cũng không yên tâm với Lâm Tuấn, muốn đến phòng khám với anh một thời gian, có điều cũng bị anh từ chối.
Thành phố Yến Kinh bây giờ như bị một cơn bão vô hình quét qua, nơi đâu cũng là nước ngầm, mà mắt của cơn bão này chính là Lâm Tuấn.
Cho dù là anh cũng không dám bảo đảm mình có thể an toàn vượt qua cơn bão này, càng không thể bảo đảm cho sự an toàn của Đường Tịnh Nghi, vậy nên dạo gần đây tốt nhất nên cách xa cô ấy thì hơn, cũng chỉ có vậy mới bảo đảm cho sự an toàn của cô.
Gió bão đã hình thành, thành phố Yến Kinh thì có vẻ vẫn an tĩnh như cũ…
Đế Đô, tại tầng cao nhất ở tòa nhà trăm tầng.
Ở phía trước bức tường gương, ông cụ Ngô đang cầm một tách trà bốc khói trên tay, im lặng lắng nghe trợ lý báo cáo.
“Thưa ông, ba vị thiếu gia nhà họ Cố đã đến thành phố Yến Kinh, theo tình báo thì đại thiếu gia Cố Đông đã tiếp xúc với bác sĩ Hàn, nhưng sau khi bị ba gia tộc Đường Tịch Trương báo lên trụ sở An ninh thì bác sĩ Hàn đã an toàn rời khỏi”.
“Ồ? Cậu nhóc đó thực sự đã liên hợp được sức mạnh của thành phố Yến Kinh rồi sao? Muốn dùng sức mạnh của cả thành phố Yến Kinh để chống lại nhà họ Cố à? Đừng để bọn A Long tham gia vào chuyện này, âm thầm quan sát là được, khi nào cần thiết hãy ra tay”.
“Hiểu rồi ạ!”
Trợ lý nói xong liền lùi lại.
Ông cụ Ngô cũng lắc đầu cười nhẹ.
“Ha ha, thú vị đây…”
…
Không lâu sau khi trở về từ nhà họ Diệp thì đã có vị khách thứ hai đến phòng khám của Lâm Tuấn.
Trông có vẻ là người lạ, nhưng hình như cũng có chút quen thuộc, Lâm Tuấn lúc này không khỏi nở nụ cười.
“Anh là…. vị thiếu gia nào của nhà họ Cố?”
Người thanh niên đi tới nở nụ cười khiêm tốn, sau đó đưa tay về phía Lâm Tuấn.
“Lão Tam nhà họ Cố, Cố Bắc”.
Lâm Tuấn khẽ thở dài rồi cúi đầu.
“Nếu anh đến phòng khám của tôi để lôi tôi đến chỗ gia đình anh thì tôi nghĩ anh có thể rời đi được rồi đấy, anh trai anh đã từng thử rồi, không khiêm tốn mà nói, nếu tôi đã không muốn đi thì cả thành phố Yến Kinh này cũng không thể có người nào bắt tôi đi được, anh trai anh không được, thì ngay cả anh cũng không”.
Cố Bắc liền nở nụ cười rạng rỡ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
“Chuyện này tôi biết, lúc trước thấy anh cả của tôi không thể bắt anh đi được thì tôi đã biết bác sĩ Hàn không phải người tầm thường rồi, đương nhiên không thể dùng vũ lực được, hơn nữa… lần này tôi đến đây không phải là để làm khó bác sĩ Hàn…”
Lâm Tuấn đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt có chút giễu cợt.
Hiện tại anh và nhà họ Cố gần như có thể coi là đối lập, Lâm Tuấn và tam thiếu gia Cố Bắc của nhà họ Cố vừa gặp đã là nước lửa gặp nhau, vốn đã không thể tin được rồi, ai mà biết tam thiếu gia nhà họ Cố lại nói ra mấy câu như hông cố ý làm khó, vậy…
“Vậy tại sao Cố thiếu gia lại đến phòng khám nhỏ của tôi? Chắc không phải để khám bệnh đấy chứ?”
Lâm Tuấn nhìn Cố Bắc một lượt, nghía qua khuôn mặt và nước da của anh ta.
Tuy nhìn có chút yếu ớt, nhưng cũng không phải bệnh nặng, chỉ cần tịnh dưỡng một chút là đủ, chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà đến tìm mình khám bệnh ư? Rõ ràng đây là điều không thể….
Đúng như Lâm Tuấn nghĩ, Cố Bắc đã lắc đầu.
“Đương nhiên cũng không tới khám bệnh……”