“Bác Trương, hôm nay cháu đã chạy đôn chạy đáo cả ngày trời vì chuyện phòng khám, quả thật trạng thái không được tốt lắm, nên không tiện khám bệnh cho người khác, thật sự xin lỗi”.
Lâm Tuấn hơi nheo mắt, mỉm cười nhìn Trương Văn Liệt đang ngồi ở bên cạnh.
Dường như nhận ra vẻ đùa cợt trong mắt Lâm Tuấn, Trương Văn Liệt nắm chặt bàn tay lại như nhận ra được điều gì đó.
Nghe thấy lời của Lâm Tuấn, cơ thể của Trương Thiên Hào đột nhiên hơi cứng ngắc lại, im lặng một lát rồi nói: “Nếu hôm nay bác sĩ Hàn không được khỏe lắm, không tiện khám bệnh cho Văn Liệt, vậy thì mấy hôm sau tôi sẽ đưa Văn Liệt đến thăm hỏi lần nữa”.
Nói rồi, Trương Thiên Hào đưa Trương Văn Liệt nói lời chào bố Đường, rồi lên xe rời khỏi nhà họ Đường.
Sau khi lên xe, Trương Thiên Hào vẻ mặt u ám nhìn Trương Văn Liệt hỏi: “Văn Liệt, có phải giữa con và bác sĩ Hàn có xích mích gì không?”
Trương Văn Liệt lúc này mới ấp úng nói: “Sáng hôm nay, con và anh ta tranh nhau một mảnh đất, anh ta muốn mua miếng đất đó, nhưng bị con chặn lại…”
“Vậy con mua mảnh đất đó rồi à?”, Trương Thiên Hào hỏi.
“Chưa, gần đây con không đủ tiền, nên vẫn chưa mua được…”
Trương Thiên Hào im lặng một lúc, mới từ từ nói: “Trở về mua mảnh đất đấy đi, mai con đích thân mang đến tặng bác sĩ Hàn”.
“Nhưng mà bố… lỡ anh ta chỉ giả bộ như vậy, không chữa khỏi được bệnh của con thì sao…”
“Không, cậu ta chữa được”.
Trương Thiên Hào duỗi cơ thể, vẻ mặt u ám chợt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Trước khi đến nhà họ Đường, Trương Thiên Hào thực sự không biết rốt cuộc Lâm Tuấn có thể chữa khỏi căn bệnh của Trương Văn Liệt hay không, nhưng từ sau khi cảm nhận được khí thế mạnh mẽ toát ra từ người Lâm Tuấn, Trương Thiên Hào nhận ra rằng, có lẽ Lâm Tuân thật sự có thế chữa khỏi căn bệnh lạ của con trai ông ấy.
Ông ấy sẽ không tiếc bất cứ giá nào để Lâm Tuấn có thể ra tay chữa bệnh cho con trai ông.
Nhà họ Đường.
Lâm Tuấn và bố Đường ngồi đối diện nhau, sau một hồi im lặng, bố Đường mới mở miệng hỏi: “Tiểu Khiêm, vì sao vừa rồi con không khám bệnh cho con trai gia chủ nhà họ Trương luôn?
Nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Trương
Văn Liệt, thì chắc nhà họ Trương sẽ rất cảm kích con, cũng như nhà họ Đường…”
Lâm Tuấn mỉm cười, nhấp một ngụm trà nóng, mới từ từ mở miệng nói: “Bố Đường, không biết bố đã từng nghe qua một câu nói “Cái gì cằng hiếm càng quý” không?”
“Ý của con là…”
Lâm Tuấn mỉm cười nói: “Ban đầu, con còn chưa có tiếng tăm, tùy tiện ra tay cứu người cũng không vấn đề, nhưng hiện tại đã khác rồi. Chuyện phu nhân chủ tịch thành phố, mẹ vợ chủ tịch thành phố, hay chuyện ông cụ Ngô đã đủ để chứng minh trình độ y học cao siêu của con, trong tình huống đó…”
“Muốn con chữa bệnh, tất nhiên phải có cái giá nhất định”.
Chương 57: Đem đất dâng tận cửa
Sau khi nói xong, Lâm Tuấn liền trở về phòng.
Đêm nay Đường Tịnh Nghi vẫn không về, dường như chuyện của công ty không bao giờ xong cả, mỗi ngày đều có vô số việc phải giải quyết.
Nếu như Lâm Tuấn nhớ không lầm thì đã lâu rồi anh không được gặp Đường Tịnh Nghi ở nhà họ Đường.
Thay vì nói nói công ty có nhiều việc phải giải quyết thì nên nói là Đường Tịnh Nghi đang trốn tránh Lâm Tuấn mới phải, tuy không có chứng cứ nhưng Lâm Tuấn lại có cảm giác như thế.
Anh nằm trên ghế sô pha một hồi rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tuấn bị tiếng động lớn đánh thức, vừa bước ra ngoài xem thử liền nhìn thấy có một nhóm người anh không quen biết đã đến nhà họ Đường, lúc này bọn họ đang ngồi nói chuyện với bố Đường, xem ra có vẻ rất quen thuộc với ông.
Những người này là khách của bố Đường sao?