Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lâm Tuấn lập tức đến công ty điện báo thành phố Yến Kinh.
Theo lời dặn dò của chú Dương, lần này Lâm Tuấn đến công ty điện báo thành phố Yến Kinh là vì muốn điều tra bản ghi chép cuộc gọi gần đây của Vương Cương xác nhận xem ai là người đứng sau sai khiến đám người Vương Cương đập phá phòng khám của anh.
Lần này Lâm Tuấn không làm theo cách mà Dương Thiên Hạo bày cho, đi tìm ông Lưu ở trụ sở An Ninh hay làm phiền Trương Lâm Trạch đang nằm viện, mà anh cầm điện thoại tìm đến một số điện thoại khác.
Số điện thoại này là chủ tịch công ty điện báo đặc biệt sắp xếp cho anh, là số điện thoại của trợ lý chuyên môn giúp Lâm Tuấn xử lý những việc cần giúp.
Lâm Tuấn quen được chủ tịch của công ty điện báo thành phố Yến Kinh cũng là vì lần trước đến thăm ông cụ Ngô, ông cụ giới thiệu mới biết…
Đầu tiên là Dương Thiên Hạo chủ tịch thành phố Yến Kinh, tiếp theo là ông lớn trụ sở An ninh thành phố Yến Kinh – chú Lưu, sau đó là lãnh đạo của bộ giao thông thành phố Yến Kinh – chú Chu, rồi đến chủ tịch của công ty điện báo thành phố Yến Kinh, tất cả những mối quan hệ này đều có được nhờ lần Lâm Tuấn đến thăm ông cụ Ngô.
Ban đầu Lâm Tuấn còn nghĩ những mối quan hệ có được trong lần đến thăm ông cụ Ngô không cần thiết với anh, sau khi rời khỏi phòng bệnh của ông cụ có khi anh và bọn họ sẽ chẳng bao giờ liên hệ với nhau, ai mà có ngờ…
Vậy mà trong khoảng thời gian này, anh đã dùng rất nhiều mối quan hệ để giải quyết vấn đề.
Đến tận lúc này, Lâm Tuấn mới đột nhiên ý thức được những người mà anh quen được trong phòng bệnh của ông cụ Ngô đã tạo thành một mạng lưới quan hệ khổng lồ ở thành phố Yến Kinh, điều này lại càng chứng tỏ ông cụ Ngô có sức mạnh khủng khiếp như thế nào mà có thể hội tụ mạng lưới quan hệ rộng tới như vậy…
Người trợ lý chuyên môn mà chủ tịch công ty điện báo đặc biệt sắp xếp cho Lâm Tuấn giúp anh giải quyết vấn đề tên là Trương Hiên, lần trước anh ấy cũng từng đến nhà họ Đường gặp anh một lần rồi.
Vừa đến công ty điện báo Lâm Tuấn đã thấy Trương Hiên dứng bên ngoài công ty đợi anh rồi, nên anh rảo bước tiến về phía anh ấy.
“Để anh Trương đợi lâu rồi, đường tắc quá cho nên tôi mới đến muộn, thật sự xin lỗi”.
Dù gì cũng đến nhờ vả người ta nên thái độ của Lâm Tuấn rất thành khẩn.
Nhưng so với Lâm Tuấn thì Trương Hiên càng tỏ vẻ kính trọng với anh hơn.
“Không sao không sao, tôi đợi có lâu đâu, bác sĩ Hàn là khách quý của chủ tịch chúng tôi, có thể giúp bác sĩ Hàn thật sự là vinh hạnh của tôi…”
Dưới sự dẫn dắt của Trương Hiên, Lâm Tuấn vừa nói chuyện vừa bước vào công ty điện báo.
Lâm Tuấn không biết Trương Hiên có thân phận gì trong công ty điện báo thành phố Yến Kinh, nhưng nhìn thấy thái độ của nhân viên ở đây với anh ấy có thể biết Trương Hiên cũng khá có địa vị trong công ty.
Ánh mắt của nhân viên ở đây nhìn Lâm Tuấn rất đỗi tò mò, thỉnh thoảng Lâm Tuấn còn thấy được đám nhân viên đang rì rầm bàn tán phía xa giống như đang đoán thân phận của anh vậy.
Điều này càng khiến Lâm Tuấn chắc chắn rằng thân phận của Trương Hiên không hề đơn giản, nếu không lúc nhân viên công ty điện báo nhìn thấy anh và Trương Hiên đi cùng nhau sẽ không có phản ứng ghê gớm như vậy, ánh mắt của bọn họ đầy tò mò và nghi ngờ giống như lần đầu nhìn thấy khỉ ở sở thú vậy.