Đường Tịnh Nghi chắc chắn rất bận rộn với mớ công việc ở công ty, không cả có thời gian để ý tới ngày đặc biệt này của Lâm Tuấn, đến thăm phòng khám
Anh nhìn ra khung trời ngoài cửa sổ, Lâm Tuấn tự cười chua xót.
Anh đã dự đoán được kết quả này từ trước rồi…
Mặc dù anh và Đường Tịnh Nghi cũng có hai năm trên danh nghĩa vợ chồng, nhưng suy cho cùng anh cũng chỉ là một thiếu gia vô dụng bị nhà họ Hàn ruồng bỏ, ném vào ở rể nhà họ Đường như đồ vứt đi.
Đường Tịnh Nghi có thể khoan nhượng cho một tên vô dụng như anh trong vòng hai năm, nhẫn nhịn sự chế giễu cùng tai tiếng từ thế giới ngoài kia, kiên trì hai năm không bỏ rơi anh cũng đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Anh cũng không nên mong cầu thêm điều gì…
Anh đứng dậy rồi đau khổ lắc đầu.
“Bàng Thiên! Chu Lượng, Tam Nhi, đi ăn cơm thôi!”
Ngày đầu tiên phòng khám mở cửa, lại vừa kiếm được khoản tiền hậu hĩnh từ bố con nhà họ Trương, đây đúng là chuyện đáng chúc mừng.
Lâm Tuấn vung tay lên gọi đám người Bàng Thiên.
“Đi! Tôi không quen thuộc với thành phố Yến Kinh cho lắm, các cậu tìm một chỗ tử tế để chúc mừng phòng khám mở cửa đi! Tối nay, tôi bao hết!”
Đám Bàng Thiên vốn là côn đồ, những thứ này không phải là sở trường của bọn họ nhưng bàn tới việc ăn chơi thì chắc chắn bọn họ là số một, thấy Lâm Tuấn nói sẽ bao hết tối nay, cả ba người vô cùng kích động, lập tức hùng
hổ kéo Lâm Tuấn ra khỏi phòng khám.
Nghĩ tới việc lát nữa có khả năng sẽ uống rượu nên Lâm Tuấn không lái xe mà gọi taxi.
Đám người Bàng Thiên cuối cùng cũng đẵ chọn được một nơi ăn uống cho Lâm Tuấn, chính là quán nướng có tiếng ở thành phố Yến Kinh, hiện tại đang là mùa hè, cũng gần tối rồi nên ngồi ở một quầy nướng vừa ăn vừa uống bia thì đúng là không còn gì bằng.
Lúc đám người Lâm Tuấn đến nơi thì các quầy trong quán nướng đã đông nghịt người, ăn uống nói chuyện phiếm có đủ hết, cảnh tượng nhìn rất náo nhiệt.
Mấy người Bàng Thiên tìm một chiếc bàn còn trống ngồi xuống rồi gọi vài món nướng và một đống bia ra, một lát sau các loại xiên nướng đã được bày hết trước mặt.
Ông chủ đã nói bao tối nay thì đám người Bàng Thiên lại càng không khách sáo, bộ dạng như muốn ăn hết của Lâm Tuấn vậy.
Lâm Tuấn cũng cười rồi bắt đầu ăn xiên nướng, uống vài hớp bia lạnh.
Vài cơn gió mát thổi qua, thật là thoải mái.
Vừa ăn vừa nói chuyện, liên tiếp uống mấy chai bia, khi tất cả đã ngà ngà say, đám người Bàng Thiên lại càng nói nhiều hơn.
“Lúc trước ba anh em bọn em mà đi ăn nướng còn có biệt danh là cao thủ không có kẻ địch, chỉ cần ba anh em liên thủ lại thì bao nhiêu người cũng chấp được hết!”
“Đúng vậy, tôi còn nhớ lúc đó một mình Tam Kim còn uống được cả két…”
Đàn ông rượu vào lời ra, chủ yếu là bốc phét hoặc là gợi nhớ lại chuyện ngày xưa.
Điểm này dường như chính là sở trường của ba người Bàng Thiên, hết bốc phét lại đến giảng giải đạo lý, chỉ còn nói được thì sẽ không bao giờ kết thúc.
Lâm Tuấn cũng hơi say, nhưng anh lại trở lên ít nói hơn, anh chỉ ngồi một bên nghe đám người Bàng Thiên nói chuyện, thỉnh thoảng lại tát vào cái miệng thô tục Bàng Thiên một cái, lạnh lùng bảo bọn họ chú ý hình tượng.
Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, Lâm Tuấn mới phát hiện ra mặc dù ba anh em Bàng Thiên có tính côn đồ nhưng con người cũng coi như là tạm được, ít nhất thì bọn họ cũng làm việc tận tâm tận lực, không trộm cắp thủ đoạn gì, cho nên mấy ngày này quan hệ giữa Lâm Tuấn và đám Bàng Thiên cũng tạm Ổn.
Sau khi uống chút bia, mọi người lại càng nói chuyện hăng say hơn.
Lúc này, quầy nướng phía trước đột nhiên có tiếng hỗn loạn.
Choang!
Hình như có tiếng chai rượu rơi xuống đất rồi một loạt âm thanh thủy tinh vỡ vang lên.
Khách hàng ở quầy nướng phía trước lập tức nhìn sang nơi có tiếng động, Lâm Tuấn và đám người Bàng Thiên cũng tò mò nhìn sang.
Lúc này bọn họ mới phát hiện bàn bên cạnh có một đám đàn ông lực lưỡng xăm kín cánh tay đang nở nụ cười nham hiểm vây quanh một cặp nam nữ.
Thân hình của cô gái vô cùng bốc lửa, cô ta mặc một chiếc áo phông và một chiếc quần đùi cực ngắn, đôi chân dài đẹp hút mắt của cô ta lộ hết ra ngoài khiến mọi người không rời mắt được.
“Ôi vãi, em này ngon quá!”, Bàng Thiên không nhịn được cảm thán.