Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tuấn lập tức mở miệng hỏi: “Mấy người … có muốn ở lại chế tôi làm việc không ?”


“Vừa hay ngày mai phòng khám của tôi sẽ mở cửa, còn thiếu mấy nhân viên, ngày thường cũng không phải làm gì nhiều, bưng trà rót neớc cho khách, quét dọn và làm bảo vệ đâm bảo sự an toàn cho tôi là được..


“Tam Nhi, quét nhà đi”.





“Vâng ạ!”






Lâm Tuấn nằm dài trên ghế, thoải mái tắm ánh nắng mặt trời, sai khiến ba tên côn đồ vừa trở thành nhân viên của anh quét dọn phòng khám.





Bây giờ bọn họ đã không còn là côn đồ nữa mà là người bình thường làm nhân viên lương mỗi tháng bảy nghìn tệ ở phòng khám của anh mà thôi.





Ở thành phố Yến Kinh mức lương này cũng tạm ổn, không thể coi là thấp được.





Cho nên sau khi Lâm Tuấn đề nghị muốn nhận bọn họ vào làm ở phòng khám, ba người Lưu Tam Kim, Bàng Thiên, Chu Lượng lập tức vui vẻ nhận lời, bọn họ được phân công dọn dẹp vệ sinh và bảo vệ phòng khám hằng ngày.






Có ba người làm bạn, Lâm Tuấn đã yên tâm hơn nhiều, anh không còn lo lắng có người sẽ xông vào phá phòng khám của mình nữa.





Anh nằm trên ghế đợi đơn hàng thuốc bắc anh đặt ở chỗ Tiêu Phương giao tới, thật sự vô cùng dễ chịu.





Tầm hai giờ chiều, dưới cái nắng gay gắt, một chiếc xe hàng dừng lại trước cửa phòng khám.





Tiêu Phương bước xuống xe, nhìn thấy Lâm Tuấn đang nằm giữa phòng khám nghỉ ngơi, ông ấy liền mở cửa ra bước vào rồi cất tiếng.





“Bác sĩ Hàn, có bệnh nhân tới khám rồi! Mau dậy đi!”





Tiêu Phương trêu đùa.





Lâm Tuấn ngồi dậy rồi bảo ba người Lưu Tam Kim ra phụ gỡ hàng.





Một lúc sau, giữa phòng khám đã chất đầy một đống thuốc bắc.





Mặc dù Lâm Tuấn rất giỏi về cả Đông y và Tây y, nhưng anh mở phòng khám đương nhiên không phải để làm phẫu thuật gì đó như phương pháp của Tây y, hoàn cảnh và thiết bị ở đây đều không cho phép nên phòng khám này anh mở ra sẽ dùng chủ yếu là các phương pháp chữa bệnh của Đông y.





Mà những vị thuốc bắc này sẽ là vốn liếng để phòng khám của anh đặt chân vào thành phố Yến Kinh.





Sau khi đã tháo gỡ hàng xong, Tiêu Phương liền lái xe rời đi, Tiêu Vân Phi vẫn còn đang ở bệnh viện, Tiêu Phương nể tình Lâm Tuấn đã chữa khỏi bệnh cho Tiêu Vân Phi, cứu cô ấy một mạng nên mới bỏ thời gian ra giao hàng cho anh, đương nhiên ông ấy phải tranh thủ thời gian nhanh chóng về chăm sóc con gái bảo bối rồi.





Chuyện bốc dỡ hàng thì ba người Lưu Tam Kim có thể làm được, nhưng phân loại chúng vào các hộp thuốc bắc tương ứng thì bọn họ chịu, chuyện này Lâm Tuấn lại phải tự mình ra tay.





Bận rộn một lúc, tất cả các loại thuốc bắc đã được phân loại xong rồi, trời cũng đã chạng vạng tối.





Lâm Tuấn gọi cho bố Đường một cuộc điện thoại thông báo cho ông ấy biết về việc ngày mai anh mở cửa phòng khám, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại cho Dương Thiên Hạo thông báo tiếp, rồi gửi vài tin nhắn thông báo cho những ông lớn mà anh quen được trong phòng bệnh của ông cụ Ngô.





Cuối cùng anh mới gửi một tin nhắn riêng cho ông cụ Ngô.





Ông cụ Ngô trả lời rất đơn giản, chỉ chúc mừng Lâm Tuấn vài câu rồi dặn dò Lâm Tuấn làm ăn cẩn thận, có chuyện gì cũng có thể tìm ông cụ giúp đỡ.





Nhưng hàm ý trong câu nói thì không hề đơn giản như vậy, chuyện ông cụ Ngô trả lời tin nhắn của Lâm Tuấn đã là một chuyện vô cùng khó tin rồi, lại còn dặn Lâm Tuấn nếu có chuyện gì cứ tìm ông cụ giúp đỡ, như vậy đã đủ hiểu ông cụ Ngô chưa hề quên ân tình của Lâm Tuấn.





Ân tình này đúng là một con át chủ bài của Lâm Tuấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK