Có lẽ vì cảm động khi phòng khám của Lâm Tuấn bị đập phá mà anh vẫn không cắt xén lương của họ nên bọn họ nhiệt tình trả lời câu hỏi của anh.
“Tôi nhớ tên cầm đầu hình như để đầu trọc? Nói chung là bọn chúng xăm nhiều lắm, nhìn phát là biết ngay không phải loại tốt đẹp gì…”
“Hình như không phải đầu trọc đâu? Gã có tóc đấy, nhưng mặt gã hung hãn lắm, đúng là trên người gã nhiều hình xăm thật, đặc biệt là trên cánh tay hình như là hình mãnh hổ xuống núi, người này có vẻ dễ tìm đấy, gã có nhiều đặc điếm dễ nhận ra lắm”.
“Còn những tên khác thì không có đặc điểm gì rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn bọn này là côn đồ, nhuộm đủ mọi màu khiến người ta cảm thấy khó gần…”
Chỉ vài câu Lâm Tuấn đã hình dung được đại khái đám người đập phá phòng khám của anh như thế nào rồi.
Điều anh thắc mắc ở đây là, đám người kia tại sao lại đập phá phòng khám của anh?
Nghe công nhân tu sửa nói đám người này đến đây chỉ hỏi đúng một câu ông chủ đâu rồi bắt đầu ra tay đập phá, không giống với đám giang hồ đến đòi tiền bảo kê, làm gì có đám thu tiền bảo kê mà vừa mới tới đã đập phá phòng của người ta như vậy, kiểu gì cũng phải nói chuyện với ông chủ vài câu mới đúng chứ?
Sự thật rõ ràng đã bày ra trước mắt Lâm Tuấn, đó chính là…
Ngay từ đầu đám người này đã phi thẳng đến phòng khám của Lâm Tuấn, như vậy có thế thấy chúng cố ý nhằm vào anh!
Lâm Tuấn nhớ là anh chưa từng đắc tội với đám côn đồ ở gần đây, vậy nên lý do đám côn đồ kia tìm đến đập phá phòng khám của anh chỉ có khả năng là…
Đám côn đồ đó làm theo sự sai khiến của ai đó!
Là ai?
Sau khi sống lại kiếp này anh cũng đắc tội không ít người, nhưng mà cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đám người kia cũng ít nhiều biết được thủ đoạn của anh, ví dụ như hai anh em nhà họ Tịch kia chắc chắn biết anh có thể phế bỏ năng lực của họ bất cứ lúc nào cho nên Lâm Tuấn nghĩ thiếu gia nhà họ Tịch không dám đắc tội với anh nữa.
Chẳng lẽ là bố con nhà họ Trương?
Cũng không phải, anh còn chưa chữa bệnh cho Trương Văn Liệt nữa, làm sao bọn họ dám đắc tội với anh?
Lâm Tuấn đứng trên đống hoang tàn trong phòng khám suy nghĩ một hồi lâu…
Có lẽ Lâm Tuấn cũng không biết rằng bây giờ anh đã có sức mạnh kinh khủng như thế nào, bình thường sức mạnh đó không được thể hiện quá nhiều nhưng một khi có chuyện lớn xảy ra thì sức mạnh đó được hiện ra vô cùng rõ ràng.
Ví dụ như bây giờ…
Chỉ sau hai cuộc gọi, mà hai cơ quan lớn của thành phố Yến Kinh lập tức khởi động với tốc độ nhanh đáng kinh ngạc.
Trụ sở An ninh thành phố Yến Kinh.
Một đoạn mệnh lệnh đột nhiên phát ra trong bộ đàm của mỗi người.
“Trong vòng ba phút, tất cả mọi người tập hợp tại phòng hội nghị, có tình trạng khẩn cấp phát sinh”.
“Nhắc lại lần nữa, tất cả mọi người tạm dừng công việc, tập hợp tại phòng hội nghị”.
Giọng nói trong bộ đàm vừa dừng lại thì tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, dường như họ ý thức được điều gì đó, vội vàng bỏ tài liệu trong tay xuống rồi nhanh chóng di chuyển đến phòng hội nghị.
Bịch bịch bịch…
Nhưng tiếng bước chân vội vã vang lên, thông báo tập hợp tại phòng hội nghị trong vòng ba phút nhưng thật ra chưa tới hai phút tất cả những người vừa rồi nhận được mệnh lệnh đều đã tập hợp tại phòng hội nghị rồi.