Việc này sẽ tạo thêm áp lực và lượng công việc lớn cho Đường Tịnh Nghi đang điều hành tập đoàn Đường Thị, hơn nữa giá cả cũng rất có khả năng sẽ tăng lên tạo tổn thất lớn cho nhà họ Đường.
Người khác thì không sao nhưng chuyện này liên quan trực tiếp tới Đường Tịnh Nghi, vậy thì Lâm Tuấn sẽ không bao giờ để cho nó xảy ra.
Mặc dù bây giờ anh đã rời khỏi nhà họ Đường nhưng Lâm Tuấn không thể phủ nhận trong tim mình vẫn còn Đường Tịnh Nghi, dù gì bây giờ cô cũng là vợ trên danh nghĩa của anh, cũng là người phụ nữ mà anh hứa sẽ bảo vệ trước khi chuyển kiếp.
Cho dù thế nào, Lâm Tuấn cũng sẽ không đứng im nhìn Tiêu Phương cắt đứt việc hợp tác với nhà họ Đường.
Hơn nữa Tiêu Phương nói vậy cũng chỉ vì mâu thuẫn giữa Lâm Tuấn và bác sĩ Vương…
Khi bác sĩ Vương nghe thấy Tiêu Phương nói tới nhà họ Đường và cậu ấm vô dụng nhất thành phố Yến Kinh, hắn hơi ngây người rồi dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên hắn nhận ra thân phận của bố Đường và Lâm Tuấn rồi cười lạnh lùng, nhìn hai người họ với ánh mắt giễu cợt.
“Ồ, hai người dám ngông cuồng như vậy, dám ăn nói bừa bãi ở bệnh viện của chúng tôi như vậy thì ra là vì ỷ mình là người nhà họ Đường, một trong bốn đại gia tộc ở thành phố Yến Kinh chứ gì? Cậu nhóc kia chắc là cậu ấm vô dụng nhất thành phố Yến Kinh, Hàn Chí Khiêm thiếu gia nhà họ Hàn đúng không?”
“Từ trước đến giờ chỉ nghe thấy tên của cậu chứ chưa từng gặp bao giờ, Hàn thiếu gia đúng là không hổ danh cậu ấm vô dụng nhất thành phố Yến Kinh, đến việc đi lừa người ta mà làm cũng không xong, thật sự là… quá vô dụng hahaha…”
Nghe tới nhà họ Đường, bác sĩ Vương còn không cảm thấy áy náy vì đã là người dẫn đến việc cắt đứt hợp tác giữa Tiêu Phương và nhà họ Đường, ngược lại còn hào hứng chọc phá Lâm Tuấn, điều này cũng đủ chứng minh thân phận của bác sĩ Vương này không hề đơn giản.
Lâm Tuấn đánh mắt sang lạnh lùng hỏi: Anh là.”
Mặc dù không hỏi rẽ nhưng bác sĩ Vieong lại hiểu ý của Lâm Tuấn, hắn vênh mặt lên, kiểu căng trả
lời: “Tôi là họ hàng xa của nhà ho Tịch, em trai tôi tên là.Tịch Ngự Hà”