“Kính xe này…. chất lượng tốt đấy…”
Rắc!
Vừa dứt lời, kính xe mỏng manh không thể chịu đựng được thêm nữa, cuối cùng vỡ tan tành, Lâm Tuấn giáng một phát cuối cùng khiến nó vỡ vụn như bột.
Lâm Tuấn đặt búa xuống với vẻ giễu cợt, rồi nhìn Cố Nam đang bị kẹt ở khe hở giữa ghế sau và ghế lái, cười tủm tỉm nói: “Mày tự bò ra ngoài? Hay muốn bị lôi ra? Tao cảnh cáo mày, tốt nhất đừng có phản kháng, nếu không tao sẽ phế mày ngay tại đây!”
“Để em! Em tự ra!”
Thấy không còn hy vọng trốn thoát, lúc này Cố Nam mới nhanh chóng đầu hàng.
Chỉ là sau khi gã cảm thấy không thể thoát ra khỏi khe hở mà mình bị mắc kẹt, CỐ Nam đành phải quay đầu lại khóc lóc với Lâm Tuấn.
“Đại ca, đại ca, hay là…”
“Hay là mọi người kéo em ra đi?”
Tục ngữ có câu, đại trượng phu nhu được cương được.
Cố Nam thậm chí còn “diễn đạt” được hết câu nói này, giây trước còn thể hiện mình là đại ca, giây sau lại bị ba người đám Bàng Thiên Chu Lượng lôi ra, Cô’ Nam lúc này hệt như một đứa trẻ làm sai chuyện, ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
“Anh Hàn! Em sai rồi, em không bao giờ dám ra tay với anh nữa!”
Lâm Tuấn vốn muốn phế luôn Cố Nam, nhưng ngay khi nghe gã cầu xin, cuối cùng anh cũng không khỏi mềm lòng.
“Hôm nay tao có thể tha cho mày, nhưng nếu lần sau mày còn dám gây sự thì đừng trách tao vô tình!”
CỐ Nam gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy, em biết sai rồi, anh Hàn, tha cho em đi! Em hứa sẽ không có lần sau đâu! Sau này cho dù em có đi đâu thì anh cũng sẽ là đại ca của em! Ai dám khiêu khích anh, Cố Nam em sẽ là người đầu tiên ra mặt!”
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Cố Nam lại đang cười nham hiểm.
Mày là đại ca của tao à?
Má nó! Cả chục tên lại không thể phế được mày! Thế ông đây sẽ kêu vài trăm tên đến!
Nhà họ CỐ ở Đế Đô hoàn toàn có thể làm như vậy!
Chỉ cần gã có thế quay về, lần sau chắc chắn sẽ là ngày giỗ của Lâm Tuấn!
Lâm Tuấn không biết Cố Nam đang nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn cầu xin của gã, anh bèn nghĩ, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cuối cùng Lâm Tuấn cũng xua tay.
“Được rồi, lần này tôi tha cho anh, mau đi đi…”