Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tuấn cười khổ trả lời: “Tất nhiên là thật rồi, nhưng mà… phần trăm nắm chắc hơi thấp…”


“Nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”, bố Đường nghiêm túc hỏi.


“Ba mươi phần trăm”.


“Có thật không vậy?”


“Tất nhiên là thật rồi, lúc nãy con nói rồi mà”, Lâm Tuấn than vãn.


Nếu như anh có thể chữa trị cho Tiêu Vân Phi trước khi bệnh tình của cô ấy chuyển biến xấu thì chắc chắn phần trăm nắm chắc sẽ cao hơn vậy nhiều, nhưng tiếc là trên đời này không có nếu.


Bố Đường đột nhiên xua tay nói: “Như vậy thì cũng không tính là thấp đâu, bao nhiêu năm trôi qua mặc dù ông Tiêu không nói gì nhưng thật ra là đã bỏ cuộc rồi, bây giờ còn một tia hy vọng cứu chữa cho Tiểu Vân cũng là một kỳ tích rồi…”


Kỳ tích sao?


Lâm Tuấn lại cười bất lực.





Cũng có lẽ ban đầu anh một mình vất vả nghiên cứu mấy năm cũng chỉ vì một kỳ tích.


Bây giờ nghiên cứu của anh vẫn chưa hoàn thiện, bất chấp công khai thì sẽ rất dễ gặp bất trắc, cho nên Lâm Tuấn mới tiếp tục nghiên cứu, đợi đến khi thành công anh mới quyết định công khai, như vậy… mới là kỳ tích thật sự.





Phương pháp mà Lâm Tuấn dùng để chữa trị cho Tiêu Vân Phi rất đơn giản, đó là dùng kim bạc kích thích huyệt vị trên cơ thể khiến nội tiết tố trong cơ thể cô ấy tự điều chỉnh được việc phân bố.


Ưu điểm của phương pháp chữa trị này là không khiến bệnh tình của Tiêu Vân Phi chuyển biến xấu giống như cách đưa thêm nội tiết tố từ ngoài vào, nhưng độ khó thì cao hơn rất nhiều lần so với phương pháp chữa trị trước đây.


Mà điều khó nhất nằm ở chỗ Lâm Tuấn phải dựa vào thể trạng của Tiêu Vân Phi để châm cứu đúng những huyệt vị cần châm, từ đó thúc đẩy những nội tiết tố thiếu hụt trong cơ thể Tiêu Vân Phi tăng lên đồng thời không phân bố quá nhiều nội tiết tố giúp các nội tiết tố vượt quá bình thường giảm bớt…


Tất cả quá trình cùng lắm là có thể dùng một trăm chữ để miêu tả, nhưng khi làm thật sự thì tiêu tốn rất nhiều tinh lực của Lâm Tuấn.


Lâm Tuấn không chỉ phải tính chuẩn xác vị trí châm cứu mà còn phải luôn chú ý đến lượng phân bố nội tiết tố trong cơ thể Tiêu Vân Phi, để cơ thể cô ấy tự chủ được việc tăng nội tiết tố cần thiết và giảm nội tiết tố không cần thiết.


Việc của Lâm Tuấn giống như phải giải một bài toán cộng trừ liên tục, không ngừng thay đổi biến số phía sau để cho đẳng thức mãi mãi cân bằng.


Trong lúc vợ chồng Tiêu Phương nghỉ ngơi, Lâm Tuấn cũng bắt đầu lần chữa trị đầu tiên của mình…


Vì lý do an toàn, trong quá trình châm cứu, Lâm Tuấn phải nhờ trưởng khoa Lương chuẩn bị rất nhiều loại nội tiết tố để phòng ngừa việc một loại nội tiết tố nào đó đột nhiên tăng lên dẫn tới việc thay đổi sinh lý khiến cơ thể của cô ấy lại chuyển biến xấu, đồng thời phải sắp xếp một nhân viên chuyên môn lấy máu của cô ấy xét nhiệm hàm lượng nội tiết tố trong cơ thể bất cứ lúc nào.


Cuối cùng sau khi đã dày công chuẩn bị Lâm Tuấn đã bắt đầu chữa trị lần đầu tiên…


Lâm Tuấn vừa nheo mắt nhìn báo cáo hàm lượng nội tiết tố trong cơ thể Tiêu Vân Phi vừa rút một cây kim bạc trong túi thuốc đặc chế của mình ra, châm vào cơ thể của Tiêu Vân Phi một cách nhanh chóng và chuẩn xác, sau đó Lâm Tuấn lại vội vàng nhìn bảng báo cáo, rồi lại nhanh chóng rút ra một cây kim khác châm tiếp vào người cô ấy.


Thật ra điều chỉnh cơ chế tự chủ của cơ thể là một quá trình lâu dài, nhưng tốc độ lại phải cực nhanh, thời gian giữa các lần châm phải càng nhanh càng tốt, đòi hỏi Lâm Tuấn phải châm cứu cực nhanh.


Lâm Tuấn đã thuộc các huyệt vị trên cơ thể như lòng bàn tay từ lâu rồi nên châm cứu không hề do dự, như vậy thời gian cách nhau giữa hai lần ghim kim sẽ ngắn nhất.


Vèo một cái cơ thể Tiêu Vân Phi đã được cắm mười mấy cây kim bạc.


“Lấy máu, kiểm tra hàm lượng nội tiết tố”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK