Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc bước ra khỏi phòng cấp cứu, anh không hề có ý định đi ngủ một giấc mà còn định dành thời gian đi ăn uống để lấp đầy cái bụng đói.


Nhưng đáng tiếc là ý định này của anh đã bị phá hỏng.


Bởi vì giây phút bước ra khỏi phòng cấp cứu, Lâm Tuấn đã bị chủ tịch Dương gọi lại.


“Chí Khiêm! Tình hình của cục trưởng Ngô sao rồi?”


Chủ tịch Dương nhìn Lâm Tuấn với vẻ mặt mệt nhoài, giọng nói của ông có phần lo lắng, nếu ai không biết còn tưởng ông ấy là người thân của cục trưởng Ngô.


Nhưng Lâm Tuấn biết rõ lý do chủ tịch Dương lo lẳng như vậy là bởi vì thân phận của ông cụ trong phòng cấp cứu vô cùng đặc biệt.


Vậy nên Lâm Tuấn nhìn chủ tịch Dương rồi nở nụ cười mệt mỏi, thều thào nói: “Cuộc phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi ạ, tình hình của cục trưởng Ngô đã ổn định rồi, trước mắt thì không có bất cứ vấn đề gì, lát nữa sẽ được đưa ra khỏi phòng cấp cứu…”


“Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Đúng là tốt quá rồi!”, nghe thấy Lâm Tuấn nói thế, chủ tịch Dương lập tức kích động nói câu tốt quá rồi ba lần, sau đó ông chợt nhận ra điều gì đó, ông ân cần nói với Lâm Tuấn: “Chí Khiêm à, hôm nay vất vả cho cháu rồi, cháu về nghỉ ngơi trước đi, để chú lo cho cục trưởng Ngô”.


Lúc này Lâm Tuấn mới mỉm cười, mệt mỏi gật đầu, chào tạm biệt chủ tịch Dương rồi rời khỏi bệnh viện, trở về nhà họ Đường…


Ca phẫu thuật cường độ cao kéo dài liên tục gần hai tiếng, là một gánh nặng khá lớn đối với Lâm Tuấn, mặc dù không đến nỗi khiến anh gục xuống thiếp đi ngay sau khi phẫu thuật xong, nhưng cũng khiến anh phải ngủ hai ngày mới có thể lấy lại sức, tinh thần không còn uể oải nữa.


Sau đó, Lâm Tuấn lại đến bệnh viên Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh.


Ông cụ Ngô vừa mới phẫu thuật xong, nên tất nhiên không thể xuất viện ngay, mà cần phải ở lại bệnh viện một khoảng thời gian.


Một là để hồi phục những vết thương còn sót lại sau ca phẫu thuật, hai là ớ lại bệnh viện đế quan sát xem chiếc xương sường nhân tạo được cấy ghép vào khoang ngực ông ấy có xuất hiện phản ứng thải trừ hay cơ thể sau khi phẫu thuật có để lại di chứng gì không.


Vì vậy, lần này Lâm Tuấn đế bệnh viện, mục đích là để thăm ông cụ Ngô đang nằm viện.


Mặc dù, sau ca phẫu thuật, bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh sẽ bố trí nhân viên chuyên biệt để chăm sóc cho ông cụ Ngô trong thời gian hồi phục sức khỏe, không còn chuyện cần Lâm Tuấn địch thân làm nữa, nhưng là bác sĩ mổ chính cho ông cụ Ngô, công thêm nguyên nhân từ phía chủ tịch Dương, Lâm Tuấn vẫn phải địch thân đến bệnh viện thăm ông cụ Ngô một chuyến.


Dù sao thì ông cụ Ngô cũng có thân phận đặc biệt, tất nhiên không thể sắp xếp phòng bệnh của ông ấy cùng chỗ với các bệnh nhân thông thường được, do đó, đã bố trí một phòng bệnh riêng biệt ớ trên tầng cao nhất bệnh viện. Bên ngoài phòng bệnh, được bố trí tầng tầng lớp lớp vệ sĩ, người bình thường hoàn toàn không thể đến gần tầng cao nhất.


Tất cả những điều này đều do chủ tịch Dương nhắn tin nói cho Lâm Tuấn biết trước khi anh ngủ mê man hai ngày, nếu không hôm nay đến bệnh viện Nhân Dân số 1 Yến Kinh, Lâm Tuấn thực sự không thể tìm thấy phòng bệnh của ông cụ Ngô.


Còn về việc làm thế nào để đi qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ, đến phòng bệnh trên tầng cao nhất thăm ông cụ Ngô thì…


Cũng không biết là chủ tịch Dương, hay là ông cụ Ngô đã dặn dò, những vệ sĩ này hình như biết sự tồn tại của Lâm Tuấn. Khi Lâm Tuấn báo tên mình, những vệ sĩ đó không chỉ hộ tống Lâm Tuấn đến phòng bệnh ông cụ Ngô, mà thái độ với Lâm Tuấn cũng đột nhiên trở nên vô cùng cung kính.


Điều này làm Lâm Tuấn cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng không có nói


gì.


Khi đến phòng bệnh của ông cụ Ngô, Lâm Tuấn mới phát hiện, thì ra anh không phải là người duy nhất đến thăm ông cụ Ngô ngày hôm nay. Ngoài một vài người đàn ông trung niên lạ mặt, trong phòng bệnh còn có một người Lâm Tuấn đã có duyên từng gặp, người đó chính là người đàn ông trung niên mập mạp béo bụng – ông Lưu.


Điều này khiến Lâm Tuấn không khỏi bất ngờ, đồng thời cũng có chút bối rối.


Có thế đến thăm ông cụ Ngô cùng ông Lưu, không phải người giàu thì cũng là người quyền quý của thành phố Yến Kinh, thế nhưng anh lại chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, đi vào chỗ này có vẻ không phù hợp lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK