Những người bên cạnh cũng muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân lắm, nhưng đáng tiếc là mười mấy tên này vô cùng hung hãn, vừa nhìn đã biết là không thể động vào, khí thế của bọn họ liền lập tức héo rũ, không một ai dám đứng ra, cho đến khi…
Một người thanh niên trông có vẻ chưa quá hai mươi tuổi, ăn mặc vô cùng giàu sang đột nhiên bước ra, khá tự tin dẫn theo hai người vệ sĩ, đến bên cạnh mười mấy tên cao to.
“Vị đại ca này, anh chắc hẳn là anh Nam – Cố Nam mà bạn bè của anh gọi nhỉ?”
Cố Nam quay đầu lại, liếc xéo người thanh niên kia, hỏi: “Mày là ai?”
Người thanh niên mỉm cười nói: “Tôi là em trai của Lưu Tam, anh trai tôi cũng có chút giao tình với anh Nam, cho nên, anh Nam, anh xem có thể nể mặt tôi mà bỏ qua cho…”
Chưa kịp nói xong, cố Nam đã đá mạnh vào bụng của người thanh niên này, khiến anh ta ngã lăn ra đất, rồi chỉ ta vào mặt anh ta mắng chửi.
“Con mẹ nó, mày là cái thá gì mà đòi tao phải nể mặt? Đừng nói mày, cho dù hôm nay thằng khốn anh mày Lưu Tam đích thân đến đây, thì cũng đừng hòng làm hỏng chuyện tốt của ông đây! Người phụ nữ này, hôm nay, phải mua vui cho anh em của tao!”
Thấy thiếu gia của nhà mình đi đánh, mấy tên vệ sĩ đi theo người thanh niên kia lập tức lao về phía cố Nam.
Nhưng chưa kịp đánh đấm gì, đã bị mấy tên phía sau Cố Nam đá lăn ra, đè xuống mặt đất đánh đạp dã man.
Trong nháy mắt, hai tên vệ sĩ của người thanh niên kia liền nằm dưới đất kêu la, qua hồi lâu vẫn không gượng dậy được.
Bộ dạng hung hãn này, lập tức dọa cho mấy người còn đang do dự không biết có nên ra tay can thiệp hay không phải sợ hãi ngồi im ngoan ngoãn ở vị trí của mình, không dám động đậy, sợ rằng mười mấy tên to con này sẽ không nói không rằng xông đến đánh đập mình.
Cố Nam một tay nắm chặt cố tay Đường Tịnh Liên, nhổ nước bọt vào người thanh niên đang nằm trên mặt đất.
“Con mẹ nó, đầu năm nay, loại người nào cũng dám nhảy ra kêu Cố Nam tao nể mặt nhỉ? Nghĩ Cố Nam tao dễ nói chuyện lắm à?”
Một tên đàn em của Cố Nam lại xông lên đá, khiến người thanh niên nằm trên măt đất lai kêu la môt trân.
Mà tên đàn em đó tức giận trợn mắt, chỉ vào đám đông trong quán thịt nướng hống hách nói.
“Còn có ai? Con mẹ nó, còn có ai dám đứng ra? Nghĩ anh Nam là ai hả? Mua cái đồng hồ là đã nể mặt mày lắm rồi, mày là cái thá gì…”
Nói rồi lại xông lên đá vào ba người đang nằm trên mặt đất rên rỉ.
Nhìn đám người đứng trong quán thịt nướng run rẩy, Cố Nam khinh thường cười chế nhạo, khiêng Đường Tịnh Liên đang không ngừng giãy giụa lên vai.
“Các anh em, đi thôi, tìm một chỗ, kiếm thêm vài em nữa, anh em chúng ta cùng nhau vui vẻ!”
Cùng với một giọng nói đầy mùi rượu, đám người Cố Nam định hùng hổ rời đi.
Lâm Tuấn đứng im lặng bên cạnh thở dài một tiếng, tất nhiên anh không thế trơ mắt nhìn em vợ bị đám người Cố Nam đưa đi được, nếu bị Đường Tịnh Nghi biết, e là sẽ hận anh cả đời mất.
Vì thế, mọi chuyện đã đến nước này, cho dù không muốn, Lâm Tuấn cũng phải đứng ra.
“Anh bạn này, tôi khuyên anh tốt nhất là đừng động vào em ấy, nếu không…”
Cố Nam đang định rời đi, thì sắc măt đôt nhiên trớ nên u ám…
Bị người khác phá đám chuyện tốt hai lần liên tiếp, Cố Nam vô cùng bực bội, giống như ăn phải bả vậy.
Không đợi Lâm Tuấn nói hết lời, hắn đã quay đầu tức giận quát.
“Con mẹ nó, lại thêm thằng ranh nào nữa? Muốn chết đúng không! Nghĩ Cố Nam tao dễ tính lắm à!”
Vừa nói, Cố Nam vừa quay đầu lại nhìn Lâm Tuấn – người vừa đột nhiên đứng dậy.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Bàng Thiên lập tức bị dọa cho choáng váng.
Ba người bọn họ cùng lắm chỉ là một đám con đồ tép riu mà thôi, chỉ giỏi làm mấy chuyện lặt vặt như bắt gà trộm chó, chuyện xấu xa nhất bọn họ từng làm chính là bắt cóc Lâm Tuấn lần trước, nếu thật sự bắt bọn họ đấu với mấy tên hung hăng này, thì e là mấy phút sau sẽ bị đánh cho quỳ xuống đất kêu cha gọi mẹ mất.
Cả đời này, bọn họ sẽ không bao giờ dám khiêu khích kẻ độc ác như Cố Nam.
Nếu Lâm Tuấn không phải là ông chủ bọn họ, mà chỉ là một người bạn bình thường, thì e là ngay lúc Lâm Tuấn đứng dậy, ba người bọn họ đã chạy té khói rồi.
Mà bây giờ…