Ông cụ lúc này mới khẽ gật đầu, và để người đàn ông trung niên rời khỏi phòng làm việc của mình.
Sau đó, trong phòng làm việc chỉ còn một mình ông cụ Ngô.
Chống cây ba toong gỗ đi đến bên chiếc ghế ngồi xuống, ông cụ Ngô lặng lẽ cầm chiếc bút trên bàn lên, viết một dòng chứ lớn lên tờ giấy trắng.
Ăn tám lạng trả nửa cân.
Trong bệnh viện nhân dân số một thành phố Yến Kinh, Lâm Tuấn đang nằm hôn mê trên giường, ngón tay của anh đột nhiên khẽ động đậy, đôi lông mi dài run nhẹ, cuối cùng từ từ tỉnh lại.
Ngơ ngác nhìn xung quanh, ánh mắt Lâm Tuấn cuối cùng rơi lên người Đường Tịnh Nghi – người đang nằm ngủ bên cạnh giường bệnh, đôi mắt Lâm Tuấn hiện lê vẻ nghi ngờ.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi từ từ tỉnh lại, đôi mắt mệt mỏi nhìn Lâm Tuấn, bỗng chốc trở nên kích động.
“Hàn Chí Khiêm, anh, anh tỉnh rồi à!”
Đường Tịnh Nghi vô cùng ngạc nhiên, nhìn Lâm Tuấn hưng phấn nói.
Mấy hôm nay ở bên cạnh Lâm Tuấn, nhìn thời gian trôi qua từng ngày, nhưng Lâm Tuấn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, điều này khiến Đường Tịnh Nghi không khỏi lo lắng, lúc này nhìn thấy Lâm Tuấn tỉnh lại, Đường Tịnh Nghi bỗng chốc vui mừng khôn xiết, niềm vui khó giấu hiện trên khuôn mặt cô.
Nghe thấy giọng nói của Đường Tịnh Nghi, bố Đường đang nằm đọc báo ở giường trống bên cạnh và Bàng Thiên đang buồn chán chơi game cũng vô cùng kích động, lập tức ném đồ trên tay xuống đi đến trước mặt Lâm Tuấn.
“Anh Hàn! Anh tỉnh rồi à!”
“Tiểu Khiêm, con tỉnh rồi à”.
Lâm Tuấn nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, lúc này mới nhìn thấy hai người bố Đường và Bàng Thiên, rồi khẽ gật đầu mỉm cười nói: “Vâng, con tỉnh rồi, con đã hôn mê bao lâu rồi?”
Vừa nói, Lâm Tuấn vừa không khỏi cười khổ trong lòng, xem ra đã đến lúc đi rèn luyện sức khỏe rồi, tuy rằng không cần phải tập mức cơ bắp cuồn cuộn, nhưng dù thế nào cũng nên luyện tập để tăng sức đề kháng của bản thân, nếu không mỗi lần bị người ta đấm đá vài cái liền nhập viện thì xấu hổ lắm.
Lâm Tuấn mang máng nhớ lại lần trước anh phải nhập viện, chính là do tên vệ sĩ của Tịch Ngự Hà đá cho hôn mê bất tỉnh, còn lần này…
Mặc dù chưa nhìn thấy kết quả kiểm tra sức khỏe của mình, nhưng Lâm Tuấn biết rõ chắc chắn có liên quan đến Cố Nam và mười mấy tên đàn em của hắn
ta, nhất là mấy tên đá vào đầu anh trong lúc hỗn chiến, chính là nguyên nhân chính dẫn đến anh mất ý thức và rơi vào hôn mê.
Yếu quá, bản thân anh thật sự quá yếu kém.
Thứ yếu kém tất nhiên không phải là điều kiện kinh tế hay là mối quan hệ của Lâm Tuấn ở thành phố Yến Kinh, mà là chỉ sức khỏe của anh.
Hiện giờ, sức khỏe của anh thật sự quá yếu kém, không thể chịu sức mạnh quá lớn.
Cuối cùng, Lâm Tuấn đã âm thầm lên kế hoạch rèn luyện sức khỏe.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Tuấn, bố Đường bấm ngón tay đếm ngày, rồi mới trả lời anh: “Từ tối hôm con được đưa vào bệnh viện đến giờ đã gần một tuần
rồi thì phải?”