Chính vì nguyên nhân đó nên Lâm Tuấn mới không nói thêm gì nữa, sau khi viện trưởng vừa dứt lời, anh cười nhạt rồi gật đầu đồng ý.
Ông cụ Ngô cũng hiểu ý của viện trưởng, vậy nên sau khi ông ta nói xong, ông cụ Ngô liền phá lên cười, cởi mở nói: “Viện trưởng Giang nói phải, cuộc phẫu thuật lần này của tôi thành công không chỉ là công lao của một mình Tiểu Khiêm, còn có công lao của tất cả các bác sỹ tham gia hỗ trợ nữa, vậy nên nếu có thời gian tôi nhất định sẽ đích thân cảm ơn bọn họ…”
Nói đến đây ông cụ Ngô đột nhiên chuyển chủ đề.
“Nhưng nói gì thì nói, công lao chủ yếu vẫn là của Tiểu Khiêm, tôi đã nghe nói đến độ khó và phức tạp của cuộc phẫu thuật lần này, nếu như đổi thành bác sỹ khác, hiếm ai có thể hoàn thành được cuộc phẫu thuật này, nhưng mà Tiểu Khiêm đẫ thành công, y thuật của cậu ấy thực sự khiến người ta thán phục”.
Ông cụ Ngô vừa dứt lời, mọi người trong phòng lập tức hùa theo.
“Đúng vậy, ông cụ Ngô nói đúng, cuộc phẫu thuật lần này nếu như không có bác sỹ Hàn, e rằng không ai có thế hoàn thành được, dù sao thì độ khó và độ phức tạp của cuộc phẫu thuật này thực sự quá cao, rất ít người có thể thực hiện được, thậm chí còn không dám thử thách”.
“Bác sỹ Hàn đúng là xuất thần, vừa đẹp trai, y thuật lại cao siêu như thế”.
“Đúng là tuổi trẻ tài cao, bác sĩ Hàn à cậu có biết bệnh của ông cụ Ngô đã quấy rầy ông ấy bao nhiêu năm rồi không, ông ấy đã tìm kiếm rất nhiều danh y nhưng tất cả đều bó tay, không ngờ cậu lại có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy, đúng là lợi hại”.
“Cảm ơn đã khen”.
“Quá khen rồi, quá khen rồi…”
Lâm Tuấn cảm ơn những lời khen có cánh dành cho mình.
Giọng nói của ông cụ Ngô đột nhiên vang lên, cắt ngang sự hùa theo của đám đông.
“Tiểu Khiêm à, đến đây, chú giới thiệu cho cháu một vài người có mặt ở đây”.
“Đầu tiên là chú Lưu mà trước đây cháu từng gặp rồi, chú Lưu cũng rất có quyền lực ở thành phố Yến Kinh, nếu sau này có chuyện gì không giải quyết được cháu có thể tìm chú ấy, chắc là chú Lưu sẽ nể mặt chú…”
“Cháu chào chú Lưu ạ, mong được chú giúp đỡ”.
Sau khi ông cụ Ngô dứt lời, Lâm Tuấn cung kính cúi chào ông Lưu.
Õng Lưu lập tức phá cười, trả lời Lâm Tuấn: “Đừng nói là thành phố Yến Kinh, thậm chí là ở mấy thành phố lân cận nữa nếu có việc gì cần giúp đỡ, cứ gọi điện thoại cho chú là được”.
“Mặc dù ở thành phố Yến Kinh chú Lưu cũng không có sức mạnh lớn lắm, chỉ quản lý khu vực này nhưng chú cũng quan hệ với cục trưởng của các thành phố lân cận, nếu như cháu cần giúp đỡ thì chú Lưu sẽ đích thân mời những người bạn đó ra tay giúp đỡ…”
“Đến lúc đấy cháu phải làm phiền chú Lưu rồi”, Lâm Tuấn cảm ơn một lần nữa, thái độ vô cùng cung kính.
Ông cụ Ngô ở bên cạnh mỉm cười nhìn, sau đó tiếp tục giới thiệu với Lâm Tuấn: “Vị bên trái là chú Trương, công việc chủ yếu của chú ấy là phụ trách vấn đề đảm bảo an ninh mạng cho thành phố Yến Kinh, ngày thường có thể cháu sẽ không tiếp xúc nhiều với chú ấy, nhưng nếu có gì cần giúp đỡ thì tìm chú ấy cũng được…”
“Vị thứ hai bên tay trái là chú Trương, phụ trách quản lý giao thông thành phố Yến Kinh…”
“Vị bên tay phải là chú Lưu, quản lý thuế của thành phố Yến Kinh…”
Trong phòng bệnh tổng có mười người, ngoại trừ viện trưởng và ông Lưu anh từng gặp một lần ra thì còn lại tám người.
Nhưng mà tám người này đều phụ trách công việc của thành phố Yến Kinh, từ an toàn giao thông, an ninh trật tự, kiểm tra thu nhận thuế đến ngành tài chính giải quyết các vấn đề kinh tế, rồi có cả những lãnh đạo vạch ra kế hoạch đi đầu trong việc phát triển thành phố, đủ mọi loại ngành.
Không hề khoa trương khi nói cộng tất cả công việc của tám người này lại là bao hàm các hệ thống của toàn bộ thành phố Yến Kinh.
Khi ông cụ Ngô giới thiệu bọn họ với Lâm Tuấn, anh lần lượt cúi đầu cảm ơn dưới ánh mắt tán thưởng của các chú.
Có thể là nể mặt ông cụ Ngô, ít nhất thì trước mắt các chú đấy đã nói đồng ý với Lâm Tuấn nếu như anh cần giúp đỡ, bọn họ nhất định sẽ không từ chối, nhưng mà sau này như thế nào thì Lâm Tuấn cũng không rõ nữa.