“Đúng đúng đúng, mau gọi 115 đi, ban nãy chẳng phải đã bảo mấy người gọi 115 rồi sao, có ai đã gọi chưa vậy?”
“Chưa, chưa đâu… ban nãy nghe nói bác sĩ Hàn ở đây nên tôi chưa gọi…”
“Tôi cũng thế… nghe thấy bác sĩ Hàn đến rồi, nên tôi liền tắt máy…”
Sau khi hỏi một lượt, mọi người đều trố mắt nhìn nhau phát hiện ra chưa ai gọi xe cứu thương.
Lâm Tuấn thở dài bất lực, vỗ nhẹ một cái lên người người đàn ông trước mặt, giả bộ tức giận quát lớn: “Còn sững sờ làm gì? Lúc nãy chưa gọi thì bây giờ gọi đi! Còn ngẩn người nữa thì không cần gọi cấp cứu nữa đâu, gọi thẳng xe tang đến nhà tang lễ luôn!”
“ừ ừ ừ! Tôi gọi ngay đây!”
Người đàn ông đứng trước mặt Lâm Tuấn hoàn hồn, vội vàng gọi 115, nói vị trí nhà kho cho người ở đầu dây bên kia rồi mới tắt máy.
Khi người này đang gọi cấp cứu, một người khác gọi cho trụ sở An ninh của thành phố Yến Kinh, báo lại toàn bộ chuyện trong nhà kho cho bên ấy.
Vì vị trí của nhà kho này nằm ở khu ngoại ô gần trung tâm thành phố Yến Kinh nên giao thông cực kỳ thuận tiện, từ đây đến bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh không mất quá nhiều thời gian.
Chắc hai phút sau khi đám người này gọi cấp cứu, tiếng còi xe cấp cứu đã vang lên, Trương Lâm Trạch bị thương ở đầu được cố định lại bằng nẹp gổ và đưa lên xe cứu thương, sau đó còi xe lại vang lên, chiếc xe đưa Trương Lâm Trạch còn đang hôn mê nhưng trạng thái đã ổn định về bệnh viện.
Lâm Tuấn không đi theo, mà lựa chọn ở lại đây bắt tên đã đập phòng khám của anh, cũng là những người đang ở trong nhà kho vào lúc này.
Thuộc hạ của Trương Lâm Trạch chưa rời đi hết, ngoại trừ hai người đi theo đến viện để chăm sóc cho Trương Lâm Trạch, những người khác đều ở lại cùng ở Lâm Tuấn.
Mặc dù Vương Cương chạy mất rồi, nhưng mười mấy tên đàn em vẫn còn ở đây, thuộc hạ của Trương Lâm Trạch ngoại trừ những người còn đang tiếp tục truy tìm tung tích của Vương Cương ra, những người còn lại đều phụ trách bắt mười mấy tên côn đồ này đưa đến trụ sở An ninh để thẩm vấn.
Mặc dù lúc này Trương Lâm Trạch không ở đây, nhưng những người khác cũng biết thân phận và quan hệ của Lâm Tuấn, vậy nên đối đãi với anh vô cùng cung kính.
Lâm Tuấn nói anh muốn đi cùng với đám người này đến trụ sở An ninh, thẩm vấn bọn côn đồ bị bắt, thuộc hạ của Trương Lâm Trạch không hề từ chối yêu cầu này, ngược lại vội vàng đưa Lâm Tuấn lên xe đi đến trụ sở an ninh.
Nói là thấm vấn, trên thực tế chỉ là hỏi mấy câu nếu nói thật sẽ được khoan hồng còn kháng cự sẽ bị nghiêm trị thôi.
“Sáng sớm hôm nay, có phải các người đã đập phòng khám vừa mới được sửa chữa ở đường Văn Hóa ở vành đai số một trung tâm thành phố Yến Kinh không?”
Thuộc hạ của Vương Cương đều là lũ côn đồ quèn, trong đó chỉ có mấy tên vì ăn cắp vặt nên từng lên đồn uống trà, nhưng trước nay chưa từng nhìn thấy cảnh hôm nay mười mấy chiến sĩ công an ra tay hành động, hơn nữa còn vũ trang đầy đủ, vậy nên khi thấm vấn ai ai
cũng vô cũng thật thà, rất phối hợp với các đồng chí công an.
“Đúng, đúng là chúng tôi làm…”
Đám thuộc hạ của Vương Cương sợ hãi ngồi trên bàn thẩm vấn, yếu ớt trả lời câu hỏi.
Để ngăn bọn côn đồ này phối hợp để làm giả lời khai, mười mấy người sau khi được đưa về đồn đều bị tách ra thẩm vấn, vậy nên mỗi lần chỉ thẩm vấn một người mà không cùng lúc thẩm vấn mười mấy tên tham gia đập phá phòng khám lúc sáng.
Cách này ngoài việc có thể lấy được thêm nhiều thông tin từ miệng bọn này, còn có thể cùng đối chiếu lời khai, từ đó đoán được lời bọn chúng nói là giả hay thật.
“Tại sao phải đập phòng khám đó?”
“Không biết…’
“Không biết? Làm mà không có lý do à?”