Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quả nhiên với đám cậu ấm nhà giàu lắm tiền này, tiền chả là cái gì cả…”


Gã cảm thán đứng dậy, vừa trợn mắt nhìn đám đàn em đứng bên đang đánh bài chơi điện thoại, vừa cười toét miệng.


“Các anh em, hôm nay anh em vất vả rồi, tí nữa đợi trời tối, chúng ta cùng đi đến quán bar uống rượu, sau đó kiếm mấy em chơi cho đã, hôm nay, tôi mời!”


Vương Cương vừa dứt lời, mấy tên đàn em đang ngớ người trong kho hàng lập tức hoan hô.


“Anh Vương uy phong!”


“Sướng ghê, em đang chán không có chuyện gì để làm đây, đang muốn ra ngoài tìm gái, vừa hay anh Vương lại bảo đưa chúng ta đi chơi, quá sướng! cảm ơn anh Vương!”


“ở bên anh Vương kiếm cơm đã lâu, ngày ngày được ăn sung mặc sướng, đã thế anh còn đưa chúng ta đi chơi gái, quả là đã”.


“Không sai, đi theo anh Vương đúng là quyết định sáng suốt nhất đời em…”


“Ha ha ha, Lão Nhị thiệt rồi, ban nãy bảo ở đây chán, nên chạy ra ngoài tìm gái, nếu như cậu ta biết những gì ban nãy anh Vương nói, chắc sẽ hối hận đến xanh mặt, điên cuồng chạy về cho mà xem!”


“Ha ha ha…”


Tiếng cười lớn xen lẫn mấy lời nịnh nọt, Vương Cương vui vẻ mỉm cười xua tay, ý bảo mọi người yên lặng, đám đàn em lập tức thức thời ngậm chặt miệng, lẳng lặng nhìn Vương Cương, chờ gã nói tiếp.


Đợi đến khi mọi người yên lặng, Vương Cương mới hài lòng cười nói: “Yên tâm, chỉ cần là anh em của Vương Cương tôi, tôi nhất định không bạc đãi! Ban nãy chẳng phải có mấy anh em ra ngoài chơi rồi sao? Tí nữa báo cho họ, đến họ đến quán bar, tối nay tôi bao!”


Nghe được câu này, đám đàn em của gã định tiếp tục bợ đít gã, có điều chưa kịp nói gì, một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong nhà kho.


“Cậu bao? Tôi xem cậu có cơ hội đó không, tối nay tiền nước của các vị đây để tôi trả đi, yên tâm, trà nước của cục chúng tôi đủ để tiếp đãi các cậu!”


“Ai?”


“Tên khốn nào dám nói như vậy với anh Vương? Mày muốn chết đúng không?”


Vương Cương và đám đàn em vừa quay đầu nhìn liền phát hiện ra ở cổng nhà kho có mười mấy người đàn ông trung niên mặt mày nghiêm túc mặc đồng phục công an, trang bị súng đang đứng đó, họng súng nhắm thẳng vào bọn họ.


Bọn chúng lập tức sợ đến mức tái mét mặt.


Trương Lâm Trạch nhìn đám côn đồ, lạnh lùng nói: “Chúng tôi là người của trụ sở An ninh thành phố Yến Kinh, nếu như không muốn bị thương, tôi khuyên các vị tốt nhất nên ngoan ngoãn chịu trói! Nếu không trên danh nghĩa pháp luật chúng tôi sẽ dùng biện pháp cứng rắn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK