Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tinh hình của ba người Bàng Thiên cũng không mấy lạc quan, mấy tên thì lao về phía Lâm Tuấn, còn bọn họ phải một chọi hai, ngoại trừ Lưu Tam Kim ra thì hai người còn lại cũng không mấy tốt
Nhìn thấy Lâm Tuấn bị đám to con che lấp, Bàng Thiên lập tức lo lắng.
“Tam Kim! Đừng có cướp tấm thẻ ngân hàng rách đó nữa! Mau đi cứu anh Han đi!”
“Chu Lượng! Mau cứu đại ca Hàn!”
Bàng Thiên nói xong liền hét lớn, sau đó đánh bay hai tên to con trước mặt rồi chạy về phía đám người đang bao vây Lâm Tuấn, cố gắng giải cứu anh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tên Cố Nam đang bị mất cảm giác một chân liền gào lên.
“Đánh! Má nó, xử luôn bốn tên khốn kiếp này cho tao! Mẹ kiếp, dám ra tay với ông đây, chán sống rồi chứ gì! Nhóc con, tao nói cho mày biết, nếu như chân tao bị phế thì cả năm đứa khốn kiếp bọn mày cũng đừng mong thoát được! ông đây sẽ chơi con em dâu của mày tại đây…”
Cố Nam còn chưa kịp nói xong thì đã đứng hình ngay tại chỗ.


Sau khi Lâm Tuấn bị Cố Nam đá bay ra ngoài, ngay lúc anh chuẩn bị bị bảy tám tên to con đập cho một trận thì tất cả mọi người tại quầy thịt nướng đều không thể chịu nổi nữa.
“Cũng thảm quá rồi đó, bị cả chục tên đánh ngã lăn ra đất, ôi trời… nhỏ con như vậy mà vẫn có thể chịu được sao? Sợ là sẽ bị đánh chết tại chỗ ấy chứ…”
“Cố Nam khá có tiếng ở thành phố Yến Kinh, mọi người đều phải nể vì sự tàn độc của anh ấy, thật tiếc cho tên này vì đã dây phải anh Nam, anh ấy không thích ai lại đi thích trúng em dâu của tên đó”.
“Tính ra tên này cũng khá đàn ông đấy chứ, đã biết rõ anh Nam không dễ dây vào nhưng cậu ta lại cứ cứng đầu vì cô em dâu, mặc dù kết cục có hơi thảm nhưng vẫn rất đáng khâm phục”.
“Em dâu xinh như vậy, ai mà chẳng muốn chơi chứ!”
Ngay lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, ba người Bàng Thiên lại điên cuồng lao về phía Lâm Tuấn, cố gắng giải cứu anh.
Mặt khác, Cố Nam vừa kéo Đường Tịnh Liên đang dở khóc dở cười vừa kêu đám đàn em ra tay mạnh vào.
Nhưng ngay lúc này…
Một tên to con đang vây quanh Lâm Tuấn đột nhiên ngã xuống đất, cơ thể hoàn toàn bị mất khống chế.
Tên bên cạnh lập tức bật cười.
“Thằng nhóc này, tối qua chơi nhiều quá à, sao đánh nhau mà chân yếu thế? Ha ha ha…”
Ngay lúc đang cười phá lên, tầm mắt của người đàn ông đột nhiên tối sầm lại, sau đó hắn ngã xuống bất tỉnh.
Sau đó….
Hoặc cả hai chân đều mất đi cảm giác, hoặc bất tỉnh nhân sự, thậm chí còn sùi cả bọt mép.
Trong nháy mắt, những tên vây quanh Lâm Tuấn đều lần lượt ngã xuống đất, giống như bị bệnh nan y hay tàn phế vậy, bọn chúng không sao bò dậy được.
“Mày, thằng khốn mày làm gì thế! Chân tao, chân của taoooo!”
“Khốn kiếp! Chân ông sao không động được thế này!”
Có kẻ vẫn còn tỉnh táo nằm trên mặt đất, vừa gào vừa nhìn bóng người đang từ từ đứng dậy.
Cảnh tượng này khiến Cố Nam không mấy thích thú, gã bất giác nhìn xuống một bên chân mất đi khống chế của mình, hồ như đã hiểu ra được gì đó…
Bàng Thiên và những người khác cũng sững sờ tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK