Ồng cụ Ngô nhìn trợ lý mặc vest đen, giọng nói mang đầy tính uy hiếp.
“Chuyện xử lý đến đâu rồi?”
Trợ lý lập tức cung kính đáp: “Thưa ông, tôi đã lan truyền tin tức ông bảo rồi, bây giờ dường như khắp Đế Đô lẫn thành phố Chung Nam và những thành phố quan trọng của Hoa Hạ, nhiều nhân vật máu mặt đều biết đến danh tiếng của bác sĩ Hàn, biết trong Yến Kinh có một vị thần y…”
“Tên là Hàn Chí Khiêm”.
Lâm Tuấn không ngờ được, danh tiếng của anh được truyền đến tận thành phố Chung Nam không nhờ một ông chủ lớn nào đó mà nhờ có ông cụ Ngô lan tin, thực ra Hạ Nhất Minh đưa bố mình từ Chung Nam đến Yến Kinh cũng là vì nghe được tin tức của ông cụ Ngô.
Nghe xong báo cáo của thuộc hạ, ông cụ Ngô khẽ mỉm cười.
“Hiệu quả như nào?”
Nếu như chỉ lan một tin tức thì chẳng có tác dụng trợ giúp gì với tình cảnh bây giờ của Lâm Tuấn, ông cụ Ngô muốn không chỉ lan tin tức ra, mà muốn phải có người đến tìm Lâm Tuấn khám bệnh.
Trợ lý ngẩng đầu nhìn ông cụ Ngô đang mỉm cười, đắc ý trả lời.
“Hiệu quả vô cùng tốt, nghe nói nhà họ Hạ của thành phố Chung Nam đã tìm đến bác sĩ Hàn, còn có mấy gia tộc khác cũng có ý này….”
“Nhà họ Hạ ở Chung Nam?”, ông cụ Ngô trầm tư chốc lát, sau đó chậm rãi nói: “Õng cụ Hạ mắc bệnh hiểm nghèo, con cái nhà họ Hạ vô cùng hiếu thuận, mấy năm nay để chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo của bố mình, bọn họ đã hỏi thăm không ít danh y, họ tìm đến bác sĩ Hàn đầu tiên, cũng chẳng có gì lạ…”
“Cứ như vậy, chắc là có đủ khả năng để đối phó với nhà họ Cố ở Đế Đô rồi nhỉ?”
Ánh mắt của ông cụ Ngô lóe lên ý cười, ông lẩm bẩm tự nói.
ở thành phố Yến Kinh, trong phòng khám của Lâm Tuấn.
“Bác sĩ Hàn, cậu có cách gì để chữa bệnh cho bố tôi không?”
Hạ Nhất Minh nhìn Lâm Tuấn, cung kính hỏi anh.
Lúc trước mặc dù Lâm Tuấn chỉ mới chẩn đoán bệnh cho bố ông, chưa hề để lộ bất kỳ y thuật gì, nhưng anh đã hoàn toàn chứng minh danh thần y của mình không phải hư danh. Có lẽ đúng là có mấy người hơi nói quá lên, nhưng anh cũng có đủ thực lực để họ nói vậy.
Không chừng, anh thực sự có cách chưa khỏi bệnh cho bố của Hạ Nhất Minh, ông cũng không dám bất kính với Hạ Nhất Minh nữa.
Nhưng mà…
Sau khi nghe được lời Hạ Nhất Minh, Lâm Tuấn đột nhiên rơi vào trầm tư, sắc mặt nghiêm trọng hẳn.
Nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt Lâm Tuấn, Hạ Nhất Minh nhất thời căng thẳng, bất an hỏi dò.
“Bác sĩ Hàn, chẳng nhẽ cậu không có cách nào…”
“Ông Hạ”.
Lâm Tuấn vừa mở miệng đã khiến cho Hạ Nhất Minh giật mình, ông lo lắng nhìn Lâm Tuấn, sợ mình nghe phải thứ gì khiến mình thất vọng.
Thấy Hạ Nhất Minh lo lắng như vậy, Lâm Tuấn khẽ mỉm cười, chậm rãi nói.
“ông Hạ không cần lo lắng, bệnh của ông cụ dù là bệnh lạ nhưng cũng không phải không có cách chữa, chẳng qua la…”
“Chẳng qua là gì, xin bác sĩ Hàn hãy nói thẳng..”
Nghe được Lâm Tuấn bảo có cách chữa bệnh cho bố mình, mắt Hạ Nhất Minh lập tức lóe lên tia hy vọng.