Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Hiên được vào công ty làm giám đốc cũng vì có bố của anh ta chống lưng cho, toàn làm xằng làm bậy trong công ty khiến không ít người ghét anh ta.





Cho nên Lâm Tuấn vừa nói vậy, mọi người trong đại sảnh đã lập tức lôi điện thoại ra chụp ảnh điên cuồng.





Trong đám hỗn loạn Lâm Tuấn còn trơ tráo nói.






“Này này, đừng chỉ chụp ảnh như vậy chứ! Ai đó gọi xe cấp cứu đi, không thể để nằm một đống ra đây thế này được…”





Dưới sự thúc giục của Lâm Tuấn, một chiếc xe cấp cứu nhanh chóng dừng trước cửa công ty tập đoàn Đường Thị, nhân viên y tế vội vàng chạy vào công ty rồi đưa Vương Hiên lên xe cấp cứu.





Sau đó lại có một chiếc xe của trụ sở An ninh cũng tới, điều này khiến Lâm Tuấn không khỏi bất ngờ.





Anh chỉ bảo bọn họ gọi 115, gọi xe cấp cứu của bệnh viện đến là được rồi, anh có bảo mấy người này gọi cho trụ sở An ninh để trình báo đâu!






Là tên nào thất đức lại đi gọi người của trụ sở An ninh đến vậy, may mà ông đây đã có chuẩn bị…





Ngay từ đầu Lâm Tuấn đã lường trước được cuộc đấu khẩu giữa anh và Vương Hiên sẽ rất có khả năng xảy ra ẩu đả, dù gì Vương Hiên cũng là một người vô cùng nóng nảy, hơn nữa Lâm Tuấn cũng rất muốn báo thù cho chủ nhân trước đây của cơ thể này, nên ngay từ đầu anh đã tìm cách để ra tay với Vương Hiên.





Phòng vệ chính đáng, có người làm chứng, có camera an ninh, hơn nữa là do Vương Hiên tự ngã, không liên quan gì đến Lâm Tuấn…





Dù trên bất cứ phương diện nào Lâm Tuấn cũng chiếm phần đúng, người của trụ sở An ninh có đến thì cũng không điều tra được ra anh, hơn nữa…





Nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào tập đoàn Đường Thị, Lâm Tuấn khẽ cười.





Người đến xử lý vụ việc của anh và Vương Hiên không phải ai khác mà chính là Trương Lâm Trạch người mà trước đây có cùng đi bắt đám người đập phá phòng khám của anh, ông ấy rõ ràng vẫn còn nhớ đến anh, vừa bước vào cửa công ty, ông ấy đã cất tiếng chào hỏi Lâm Tuấn.





“Ấy! Bác sĩ Hàn cũng ở đây ư, trùng hợp thật đấy…”





“Đúng đấy, trùng hợp thật”.





Lâm Tuấn khẽ cười.





Trương Lâm Trạch nói với Lâm Tuấn: “Tôi vừa mới nhận được cuộc gọi báo án, nói rằng ở đây vừa xảy ra xô xát, ẩu đả nghiêm trọng, cho nên tôi mới đến xem, không ngờ lại gặp bác sĩ Hàn ở đây”.





Lâm Tuấn cười cười, trong lòng đang nghĩ, chuyện ông không ngờ đến còn nhiều lắm, ví dụ như…





“Ẩu đả nghiêm trọng? Vậy thì không có, thật ra chỉ có một bên ra tay còn bên kia thì không làm gì hết, bên ra tay tự nhiên trúng gió ngã lăn ra đất”.





Lâm Tuấn cười nói.





“Ồ? Sao bác sĩ Hàn lại biết? Chẳng lẽ bác sĩ Hàn đã chứng kiến cảnh va chạm đó sao? Vậy thì tốt quá, nếu đã có nhân chứng thì lát nữa lấy khẩu cung cũng sẽ dễ hơn nhiều”.





Trương Lâm Trạch đưa mắt nhìn xung quanh tìm hai người vừa xảy ra va chạm, vừa nói với Lâm Tuấn.





Lâm Tuấn lắc đầu: “Tôi không phải là nhân chứng đâu”.





“Ấy? Vậy sao bác sĩ Hàn lại biết những chuyện vừa xảy ra ở đây vậy? Nghe người khác nói lại sao?”





“Không, tôi là người trong cuộc, là tôi và một người khác có xích mích với nhau”.





Lâm Tuấn nhếch mép cười.





Nghe vậy, Trương Lâm Trạch lập tức ngây người, sau đó cười khổ nhìn Lâm Tuấn.





“Bác, bác sĩ Hàn là người trong cuộc? Vậy… vậy bác sĩ Hàn có thể giải thích một chút chuyện vừa xảy ra có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK