Chỉ cần có thể hủy bỏ ly rượu có thuốc trong tay Lâm Tuấn thì hẳn có thể nhân cơ hội đó giả vờ làm người tốt trước mặt Đường Tịnh Liên, khiến cô ta
thay đối cái nhìn của mình về hắn.
Cao Tường nhìn Lưu Sơn với ánh mắt cảm động và biết ơn, trong lòng hắn tự nghĩ sau khi chuyện này kết thúc hẳn sẽ cảm ơn Lưu Sơn một cách chu đáo.
Cao Tường đứng dậy, ra oai nói.
“Lưu Sơn, cậu làm gì vậy! Đây là anh rể của Đường Tịnh Liên đấy!”
Nói rồi Cao Tường giả vờ kéo Lưu Sơn lại, can ngăn anh ta ra tay với Lâm Tuấn, nhưng Cao Tường cố ý hành động chậm lại không xông vào kéo Lưu Sơn ra ngay vì hắn muốn Lưu Sơn làm vỡ ly rượu trong tay Lâm Tuấn.
“Lưu Sơn! Cậu dừng lại cho tôi!”
Cao Tường tin tưởng vào sự ăn ý giữa hắn và Lưu Son, anh ta chắc chắn hiểu ý đồ trong câu nói của hắn, hắn nói vậy thật ra không có ý muốn bảo Lưu Sơn dừng tay lại thật mà muốn anh ta nhanh chóng làm đố ly rượu kia.
Nhưng ai mà ngờ được…
Cao Tường vừa dứt lời thì Lưu Sơn dừng tay lại thật.
Sắc mặt Cao Tường đen lại, trong lòng thở dài một hơi vô cùng tức giận.
Tên Lưu Sơn kia ngu ngốc tới vậy sao? Tôi bảo cậu dừng tay lại là cậu dừng thật sao? Những người khác không hiểu thì thôi chẳng lẽ cậu không biết bổn thiếu gia đã bỏ thứ gì vào trong ly rượu kia sao? Nếu thật sự bị anh rể của Đường Tịnh Liên kiểm tra ra được thì coi như xong đời rồi.
Chết tiệt, Lưu Sơn kia đã dừng tay lại thật rồi.
Cho dù Cao Tường không muốn nhưng chuyện đã rồi, hắn giả vờ kéo tay Lưu Sơn lại.
“Lưu Sơn! Cậu làm gì vậy hả! Anh rể Tịnh Liên quan tâm cô ấy là chuyện bình thường, sao cậu lại có thể ra tay với người ta được chứ…”
Vừa nói xong Cao Tường lại cảm thấy có điều gì đó sai sai.
Theo lý mà nói hắn đã kéo tay Lưu Sơn lại rồi, cho dù giữa hắn và Lưu Sơn không hiếu nhau nhưng Lưu Sơn cũng sẽ phối hợp với hắn để hắn kéo lại, vậy mà Cao Tường đột nhiên phát hiện…
Cao Tường có kéo thế nào thì Lưu Sơn vẫn đứng im tại chỗ không hề nhúc
nhích.
“Lưu Sơn?”
Cao Tường nghi ngờ chau mày lại, hắn nhìn Lưu Sơn đứng bất động thì đột nhiên phát hiện ra…
Lưu Sơn lúc này giống như vô cùng sợ hãi, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn về một nơi nào đó, cơ thể đờ đẫn đứng im không nhúc nhích.