“Hàn Chí Khiêm….”, Trương Thiên Hào cảm thấy cái tên này có vẻ quen thuộc, nhưng ông ta không thể nhớ được mình đã nghe cái tên này ở đâu.
Sau khi rời khỏi công ty giao dịch bất động sản, Lâm Tuấn và bố Đường không quay lại nhà họ Đường liền mà đi thẳng tới một cửa hàng bán thuốc bắc nổi tiếng ở thành phố Yến Kinh.
Mục đích của việc mở phòng khám là để khám bệnh và chữa trị, đương nhiên cũng cần phải có sự hỗ trợ của các loại thuốc.
Là một bậc thầy về y học cổ truyền Đông y và y học phương Tây, đặc biệt là có tài nghiên cứu và hiểu biết vô cùng độc đáo về sự kết hợp của cả hai, đương nhiên Lâm Tuấn rất muốn chuẩn bị nguyên liệu cho các loại thuốc Đông y và Tayy.
Tập đoàn nhà họ Đường là một nhà máy sản xuất thuốc, một số loại thuốc Tây Lâm Tuấn có thể được mua trực tiếp từ tập đoàn của nhà họ Đường, số còn lại thì anh lấy trực tiếp từ một công ty thuốc khác được bố Đường giới thiệu.
Còn lại là một số dược liệu của Đông y.
Lúc này, nơi Lâm Tuấn và bố Đường đến chính là một tiệm thuốc bắc tên Đường Vân Quán.
“Ồ, đây chẳng phải là Lão Đường sao? Hôm nay ngọn gió nào đã đưa ông đến đây vậy”.
Ngay khi Lâm Tuấn và bố Đường bước vào Đường Vân Quán, một ông già có râu tóc bạc trắng liền khom người chào hỏi.
Nhìn thấy ông lão, trên mặt bố Đường lập tức nở nụ cười, ông giới thiệu với Lâm Tuấn: “Tiểu Khiêm, ông lão này chính là chủ của Đường Vân Quán, con có thể gọi ông ấy là chú Tiêu, có rất nhiều dược liệu tập đoàn nhà họ Đường đều trực tiếp lấy từ ông ấy, hoàn toàn không có vấn đề gì về giá cả”.
“Cháu chào chú Tiêu”.
Tiêu Phương đột nhiên lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn Lâm Tuấn một hồi lâu mới hỏi: “Lão Đường, cậu nhóc này là…”
“Lão Tiêu, ông đúng là quý nhân hay quên chuyện, thăng nhóc này là con rể của tôi, Hàn Chí Khiêm. Chẳng lẽ ông đã quên lúc Tịnh Nghi kết hôn rồi à, hôm đó ông đã gặp nó rồi…”
“ồ ồ ồ, ra là con rể của ông”, lúc này Tiêu Vân mới nhận ra, sau đó bối rối nhìn bố Đường: “Lão Đường… vậy ông dắt con rể đến tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi còn có thể tìm ông làm gì nữa? Tất nhiên là muốn mua ít dược liệu ở chỗ ông rồi…”
Bố Đường cười ha ha, vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha trong Đường Vân Quán, sau đó gọi vọng về phía trong Đường Vân Quán.
“Tiểu Vân, chú Đường của cháu đến này, mau ra đây pha trà Long Tỉnh, để chú Đường nghỉ ngơi một lúc…
Chủ của Đường Vân Quán – Tiêu Phương tất một cái, cười nói: “ông già này, lại muốn đến uống trực trà Long Tỉnh của nhà chúng tôi à, đáng tiếc là hôm nay Tiểu Vân không có ở đây, cho dù ông có gọi rách họng thì cũng không có ai quan tâm đến ông đâu”.
Lâm Tuấn tò mò hỏi: “Tiểu Vân là…”
Bố Đường giải thích với Lâm Tuấn: “Tiểu Vân là con gái của chú Tiêu, bình thường bố đến Đường Vân Quán, nó luôn pha một ấm trà Long Tỉnh ngon cho bố, nhưng đáng tiếc là hình như hôm nay Tiểu Vân không có đây, con không có cơ hội thưởng thức trà Long Tỉnh của nhà chú Tiêu rồi, hương vị đó, chẹp, quả thật rất khá…”
“Thì ra là vậy”, Lâm Tuấn gật đầu, lúc này mới biết Tiểu Vân trong lời bố Đường là ai.
Tiêu Phương nhìn bố Đường, rồi lại liếc sang Lâm Tuấn, nói: “ông Đường này, không phải ông đưa con rể nhà ông đến đây mua dược liệu à? Muốn những thứ gì? Mau nói nhanh đi, để tôi đi lấy rồi bố con ông mau chóng phắn đi…”
Mối quan hệ của Tiêu Phương và bố Đường có vẻ vô cùng thân thiết, nói chuyện cũng rất tùy tiện và suồng sã.
BỐ Đường đưa mắt ra hiệu, Lâm Tuấn mỉm cười lấy từ trong túi áo ra một đơn thuốc, đưa cho Tiêu Phương – chủ nhân Đường Vân Quán.
Tại đây có hình
“Ồ? Thế sao!”
Khuôn mặt Tiêu Phương lộ rõ vẻ bất ngờ, sau đó như nhớ ra điều gì đó, hai mắt ông ấy bỗng lóe sáng, nói với Lâm Tuấn: “Đúng lúc Tiểu Vân nhà chú mấy hôm nay không được khỏe lắm, chàng trai, nếu cháu rảnh thì hai ngày nữa bớt chút thời gian đến Đường Vân Quán của chú một chuyến, khám bệnh giúp Tiểu Vân nhà chú, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Vân, thì chú có thể giảm 20% giá gốc của chỗ dược liêụ này cho cháu!”
“Được, quyết định vậy nhé, chú Tiêu!”