Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì mảnh đất này Lâm Tuấn không mất tiền mua nên số tiền một triệu của Đường Tịnh Nghi đưa cho anh ngoài việc mua thuốc ra thì không tiêu vào việc khác, vẫn còn thừa một khoản khá lớn, cho nên nội thất trong phòng khám đều là hàng tốt nhất, nhìn tổng thể rất cao cấp và sang trọng.


Tiếp sau đó là việc dự trữ dược


Đến tận lúc này Lâm Tuấn mới đột nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng mà mấy hôm nay anh đã quên béng đi mất…


Chương 59: Phòng khám bị đập


“Hỏng rồi, hỏng rồi, sao có thể quên được chuyện này cơ chứ”.


Lâm Tuấn đã quên mất lúc trước khi anh mua thuốc Đông y ở Đường Vân Quán có hứa với ông chủ Đường Vân Quán là Tiêu Phương rằng khi nào rảnh sẽ đến Đường Vân Quán một chuyến để chữa bệnh cho con gái của ông ấy là Tiểu Vân.


Ông chủ Đường Vân Quán đã hứa với Lâm Tuấn rằng, nếu anh thật sự chữa khỏi cho con gái của ông ấy thì sau này anh mua thuốc ở Đường Vân Quán sẽ được giảm hai mươi phần trăm.


Bây giờ Lâm Tuấn thiếu nhất thứ gì?


Là danh tiếng sao?


Đương nhiên là không phải rồi, chuyện anh chữa khỏi bệnh cho vợ và mẹ vợ của chủ tịch thành phố, thực hiện cuộc phẫu thuật cho ông cụ Ngô, chữa khỏi căn bệnh quái ác đã hành hạ ông cụ Ngô mấy chục năm đã nổi tiếng khắp cả thành phố Yến Kinh.


Cũng có thể người bình thường không biết Hàn Chí Khiêm là ai, cũng có thể chỉ biết Hàn Chí Khiêm là thiếu gia vô dụng nhất thành phô’ Yến Kinh này, nhưng với những anh lớn trong giới thượng lưu thì dạo gần đây tất cả mọi người đếu đã từng nghe qua tên anh.


Đương nhiên là bọn họ nghe đến anh với danh nghĩa là thần y số một Yến Kinh chứ không phải là thiếu gia vô dụng nhất thành phố Yến Kinh.


Dạo này, cái danh xưng thần y của Lâm Tuấn đã lan truyền khắp cả thành phố Yến Kinh.


Cho nên bây giờ Lâm Tuấn vốn không thiếu danh tiếng, thứ mà Lâm Tuấn thiếu…


Đó chính là tiền!


Mặc dù tiền mặt bằng Lâm Tuấn không mất một đồng nào, tất cả đều được bố con nhà họ Trương tài trợ, nhưng Lâm Tuấn vẫn vô cùng khốn đốn!


Trước tiên là tiền mua dược liệu cũng mất một khoản, sửa sang lắp đặt cũng tốn một khoản kha khá, tiền riêng của Đường Tịnh Nghi đã bị Lâm Tuấn tiêu mất hơn một nửa, số tiền còn lại cũng chỉ đủ để mua thêm một ít thuốc thang, còn về các dụng cụ máy móc khám bệnh Lâm Tuấn không thể gánh


được thêm nữa.


Nghèo quá!


Vì vậy cho nên Lâm Tuấn không hề do dự, phi thẳng xe đến Đường Vân Quán, một là để xem xem số dược liệu đã đặt chuẩn bị đến đâu rồi, hai là tiện đường đến khám bệnh cho con gái của ông chủ Đường Vân Quán.


Giảm hai mươi phần trăm cũng không phải nhiều những được chút nào hay chút ấy, cho dù chỉ là giảm được hai mươi phần trăm tiền dược liệu cũng tiết kiệm cho Lâm Tuấn một khoản tiền, tích tiểu thành đại, rồi sẽ đến lúc anh có tiền mua máy móc thiết bị chữa bệnh.


Kiến tha lâu cũng đầy tổ, các cụ dạy là cấm có sai.


Một triệu cũng nhiều đấy, vậy mà quay đi quay lại đã chẳng còn đồng nào…


Lâm Tuấn thầm nghĩ.


Trong lúc Lâm Tuấn đang lái xe đến Đường Vân Quán thì có một đám côn đồ vạm vỡ xăm đầy mình nghênh ngang bước vào phòng khám sắp hoàn thiện của Lâm Tuấn.


Đám côn đồ mỗi người cầm một thanh sắt hoặc là một cái gậy bóng chày, dáng vẻ hung tợn, nhìn là biết không phải chuyện tốt lành gì.


Lúc này nhân viên vẫn đang chăm chỉ làm việc thì đám côn đồ này xông vào làm bọn họ hết hồn, sau khi thấy đám côn đồ này tên nào tên nấy vạm vỡ, chắc chắn đến đây với mục đích xấu nên bọn họ sợ hãi trốn vào một góc.


Nhưng vẫn có mấy người can đảm đứng im, khuôn mặt sợ hãi nhìn hai tên côn đồ trước mắt, run rẩy hỏi: “Mấy, mấy người là ai? Đến đây làm gì!”


“Đến đây làm gì? Hừ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK