“Bác sĩ Hàn, anh kiểm tra được thứ mình cần chưa?”
Giọng Trương Hiên vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn hoàn hồn, cười rồi đưa tài liệu trong tay qua, anh gật đầu nói: “Tôi kiểm tra xong rồi, cảm ơn quý công ty đã giúp đỡ”.
Lâm Tuấn không giữ lại bản ghi chép cuộc gọi này làm bằng chứng, một là vì Trương Hiên không cho phép anh làm vậy, hai là vì bản ghi chép này có dính líu đến các văn kiện mật của công ty điện báo thành phố Yến Kinh, nếu như để người ta biết thì công ty khó tránh khỏi ảnh hưởng.
Mà nguyên nhân cuối cùng là vì…
Nó chỉ là một bản ghi chép cuộc gọi, không có nội dung cuộc gọi cho nên dù Lâm Tuấn có cầm thứ này đến trước mặt Tịch Ngự Sơn, chỉ cần Tịch Ngự Sơn kiên quyết không nói, hai cuộc gọi giữa anh ta và Vương Cương không liên quan đến việc đập phòng khám của Lâm Tuấn mà chỉ là bạn bè liên lạc với nhau thôi, Lâm Tuấn cũng không có cách nào dùng nó làm chứng cứ chứng minh Tịch Ngự Sơn là người sai khiến Vương Cương đến đập phòng khám của anh.
Bản ghi chép cuộc gọi này cùng lắm chỉ có tác dụng trợ giúp mà thôi, trên thực tế cũng không có tác dụng gì nhiều.
Có điều như vậy với Lâm Tuấn mà nói là đủ rồi, anh tới điều tra ghi chép cuộc gọi của Vương Cương là để xác nhận ai là kẻ đã sai người đập phòng khám của anh, còn về có thể lấy được chứng cứ quan trọng từ bản ghi chép cuộc gọi này hay không cũng không quan trọng.
Nguyên nhân là vì Lâm Tuấn thuộc kiểu người có thù tất báo.
Trên thực tế Lâm Tuấn thấy thà đích thân trả thù còn hơn khai báo thật, cho dù bọn chúng có bị bắt thì cũng chỉ lên đồn ngồi một thời gian sau đó đền ít tiền, còn để anh tự mình tự báo thù chỉ có một kết quả đó chính là…
Kết cục như Tịch Ngự Hà.
“Nếu bác sĩ Hàn đã biết được thứ mình muốn xem rồi thì tôi xin phép cho tờ tư liệu này vào máy nghiền, dù sao dữ liệu của khách hàng công ty tôi mà truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của công ty, hi vọng bác sĩ Hàn hiểu cho”.
Trương Hiên nhìn Lâm Tuấn, cầu khẩn nói.
Lâm Tuấn bình tĩnh gật đầu, cười mỉm: “Quý công ty cho tôi đọc chỗ tài liệu này đã là giúp tôi rất nhiều rồi, tôi biết mình chắc chắn không thể cầm thứ này đi được, tôi hiểu cách làm của anh Trương”.
“Cảm ơn bác sĩ Hàn đã hiểu”.
Trương Hiên mỉm cười, lấy tờ giấy ghi chép cuộc gọi của Vương Cương đưa cho nhân viên của công ty để bọn họ cho vào máy nghiền.
Xong việc, Lâm Tuấn đã điều tra được thứ mình muốn, đương nhiên phải cáo từ.
Vậy nên sau khi cảm ơn một hồi, anh liền chào tạm biệt Trương Hiên: “Hôm nay tôi xin phép không làm phiền anh Trương nữa, hôm khác có cơ hội tôi nhất định sẽ mời anh Trương đi ăn, tôi xin phép cáo từ…”
“Bác sĩ Hàn đi cẩn thận”.
Ngay khi định rời khỏi công ty điện báo, Lâm Tuấn bị Trương Hiên đang vội vàng chạy tới chặn lại.
“Anh Trương còn có chuyện gì sao?”
Lâm Tuấn nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Trueơng Hiên nhìn Lâm Tuấn, ngưộng ngùng mim cười, do dự một hồi mới nói: “Không biết bác sĩ
Hàn có rành không, chủ tịch của công ty chúng tôi nghe nói anh đến nên muốn hỏi anh nếu có thời gian có thể qua gặp ông ấy một chút không, ông ấy có chuyện hy vọng anh có thể giúp…
Là một bác sĩ, chuyện hy vọng Lâm Tuấn có thể giúp chỉ có thể chữa bệnh.