Nhưng Lâm Tuấn lại không có cơ hội đó, khi đang ngủ say, Lâm Tuấn đột nhiên cảm thấy có người chạm vào cơ thể mình, do đó đột ngột tỉnh dậy.
“Bác sĩ Hàn, cậu tỉnh rồi à…”
Thấy Lâm Tuấn tỉnh dậy, trưởng khoa Lương và Tiêu Phương mỉm cười lúng túng.
Lâm Tuấn lúc này mới ý thức được, thì ra người chạm vào mình chính là ba người bố Đường, Tiêu Phương, trưởng khoa Lương, có vẻ như…
Ba người bọn họ định khiêng anh đến chỗ nào đó.
Khiêng đến đâu?
Tất nhiên là giường rồi.
Khi đầu óc tỉnh táo lại, Lâm Tuấn cuối cùng cũng nhớ ra bản thân anh châm cứu cho Tiêu Vân Phi xong thì mệt mỏi và buồn ngủ quá, nên đã nằm lăn ra sàn phòng phẫu thuật ngủ, chả trách ngủ dậy lại thấy đau cổ như thế, toàn thân như muốn rã rời.
Trưởng khoa Lương, Tiêu Phương và bố Đường đang định khiêng anh lên giường nằm, vì vậy mới chạm vào cơ thể Lâm Tuấn, đồng thời cũng đánh thức Lâm Tuấn dậy.
Nếu Lâm Tuấn đã thức dậy rồi thì không cần ba người họ khiêng nữa.
Duỗi người, chịu đựng cơn đau nhức toàn thân để bò dậy khỏi mặt đất, câu đầu tiên Lâm Tuấn nói chính là hỏi về tình hình của Tiêu Vân Phi.
“Trưởng khoa Lương, tình hình bệnh nhân thế nào rồi? Hiện giờ đã ổn định chưa? Từ đó đến giờ có xuất hiện bất thường gì không?”
Trưởng khoa Lương cười đáp: “Bác sĩ Hàn yên tâm, tình trạng sức khỏe của bệnh nhân vô cùng ổn định, mức nội tiết tố trong cơ thể cũng đã khôi phục về trạng thái bình thường, không còn hiện tượng rối loạn nữa, hiện giờ bệnh nhân đã tỉnh lại, tất cả các chỉ số đều trở về trạng thái bình thường!”
“Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi?”
Lâm Tuấn khá bất ngờ hỏi: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
Theo ước tính của anh, dù Tiêu Vân Phi có tỉnh dậy nhanh cỡ nào cũng phải mất ít nhất một đến hai ngày, bây giờ Tiêu Phi Vân đã tỉnh dậy rồi, cũng đồng nghĩa với việc…”
“Khoảng một ngày rồi…”
Trưởng khoa Lương hơi lúng túng đáp, chuyện Tiêu Vân Phi tỉnh lại thật sự đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Lâm Tuấn ngủ trong phòng phẫu thuật gần một ngày, bọn họ mới chợt nhớ tới trong phòng phẫu thuật còn một vị đại anh hùng nữa, lúc này mới đến đây để chuyển Lâm Tuấn, nghĩ tới quả thật có chút xấu hổ.
Nhất là Tiêu Phương, nghĩ đến việc để ân nhân cứu mạng của con gái nằm ngủ trên mặt đất, trong lòng ông ấy lại cảm thấy tội lỗi.