Vậy nên Tịch Ngự Sơn mới không dám bỏ qua lời cảnh cáo của Lâm Tuấn.
“Ha ha, đúng vậy, anh Khiêm quả thực chỉ ở đây để trò chuyện với tôi thôi, cô Đường không cần nghĩ nhiều đâu”, Tịch Ngự Sơn nở nụ cười gượng gạo, cố khống chế cơ thể vừa mới hồi phục của mình, sau đó quay đầu nói với Đường Tịnh Nghi.
Nhìn thấy Tịch Ngự Sơn phối hợp như vậy, Lâm Tuấn liền mỉm cười rồi chậm rãi rút lại mấy cây kim bạc mà anh đã đâm vào.
“Tịnh Nghi, sao em lại tới đây?
Chẳng lẽ bố…”, Lâm Tuấn hỏi.
Đường Tịnh Nghi nhìn Lâm Tuấn bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó lại nhìn về phía Tịch Ngự Sơn đang cười với mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thể giải thích được.
Có thể người khác không biết rõ Tịch Ngự Sơn là người như thế nào, nhưng Đường Tịnh Nghi lại hiểu rõ người này hơn cả vì cô đã từng cùng anh ta giải quyết việc công ty.
Đừng thấy Tịch Ngự Sơn lúc nào cũng nói cười nồng hậu, bên dưới nụ cười ấy không biết ẩn chứa bao nhiêu nhát dao có thể khiến người ta bị thương, dao ẩn trong nụ cười chính là Tịch Ngự Sơn, trên thực tế thì vô hại và trông khá tốt bụng, nhưng thực sự anh ta mới là người đáng sợ nhất.
Nhưng…
Một con hố luôn giấu dao dưới nụ cười thực sự đang mỉm cười với Hàn Chí Khiêm được mệnh danh là tên phế vật nhất thành phố Yến Kinh sao?
Khó hiếu, thật quá khó hiểu.
Cảm giác này giống hệt như một đám học sinh ngày thường hay bắt nạt người đột nhiên bị bắt đi làm đàn em cho một tên côn đồ ở ngoài vậy, đúng là khiến cho người khác phải bất ngờ.
Không hiểu vẫn là không hiểu, không sao giải thích được.
Mặc dù cô không rõ thực sự đã xảy ra chuyện gì giữa Lâm Tuấn và Tịch Ngự Sơn, nhưng nhìn thái độ Tịch Ngự Sơn thì ít nhiều giữa hai người chắc không có mâu thuẫn gì, điều này khiến cho Đường Tịnh Nghi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ mới chợp mắt một lát, vừa tỉnh dậy chưa được hai phút thì bố Đường đột nhiên nói với Đường Tịnh Nghi Lâm Tuấn đã đến tìm Tịch Ngự Sơn, vậy nên cô mới vội vàng chạy tới chỉ vài phút sau khi Lâm Tuấn đến trước cửa phòng bệnh của Tịch Ngự Sơn tại bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh.
Sau đó chính là cảnh tượng này….
Đường Tịnh Nghi nghĩ có khi cô phải mạo hiểm đắc tội với người nhà họ Tịch để đưa Lâm Tuấn ra khỏi phòng bệnh của Tịch Ngự Hà, dù gì bố Đường cũng đã nói rõ cho cô biết Lâm Tuấn đã biết gần hết những gì người nhà họ Tịch làm với nhà họ Đường, vậy nên mục đích anh đi tìm Tịch Ngự Hà là điều không hề đơn giản.
Nhưng ai có thể nghĩ rằng …
Khi cô đi theo Lâm Tuấn đến phòng của Tịch Ngự Hà thì lại nhìn thấy cảnh này.
“Tôi… có chuyện muốn tìm anh”.
Đường Tịnh Nghi vốn muốn nói cô đi cùng Lâm Tuấn, nhưng đột nhiên cô chợt nhận ra câu nói đó có lẽ sẽ khiến Lâm Tuấn hiếu lầm, vì vậy cô mới vội vàng nói khác đi.
‘Tim tôi có gì không?”
Trên mặt Lâm Tuấn lộ ra một nụ cười khó hiểu, anh nhìn Đường Tịnh Nghi đang đứng do dự ở cửa phòng bệnh, sau đó quay đầu nhìn Tịch Ngự Sơn đã hồi phục bên cạnh, như thể hiểu ra điều gì đó rồi cười nhẹ.
Sau đó Lâm Tuấn chắp tay vái về phía Tịch Ngự Sơn đế chào tạm biệt: “Tịch thiếu gia, nếu Tịnh Nghi đã có chuyện muốn bàn, vậy tôi không quấy rầy Tịch Ngự Hà nghỉ ngơi nữa, nếu có thời gian thì chúng ta nói chuyện sau nhé”.
“Anh Hàn, anh cứ bận việc của mình trước đi, nếu có thời gian tôi sẽ gọi cho anh”.
“Tốt lắm, tốt lắm, vậy tôi về trước đây Tịch thiếu gia”.
“Phiền anh quá, anh Hàn”.
Đường Tịnh Nghi thấy Lâm Tuấn vừa nói vừa đi ra khỏi phòng bệnh mà không thèm nhìn lại.
Nhưng trước khi rời đi, Lâm Tuấn vẫn không quên quay người lại cười nói với Tịch Ngự Sơn: “À, Tịch thiếu gia, tôi nên nhắc nhở anh một chút, dạo này nên chú ý sức khỏe của mình, nếu không thì có ngày cũng sẽ bị giống như em trai Tịch Ngự Hà của mình đấy, nhớ nhé…”