Dưới ánh đên đường Lâm Tuấn được nhìn rõ vẻ ngoài của cô gái, anh lập tức chấn động.
Nếu như Đường Tịnh Nghi là nữ thân băng giá thì cô gái trước mặt anh sẽ là nữ thần gợi cảm.
Vẻ đẹp của cô không hề thua kém Đường Tịnh Nghi, cơ thể nóng bỏng của cô mặc một chiếc váy đen trông vô cùng hút mắt, chỉ cần liếc mắt nhìn là đã khiến người ta rung động rồi.
Lâm Tuấn thấy gương mặt này đúng là vô cùng quen mắt…
Ba người Bàng Thiên nhìn cô gái đứng trước mặt Lâm Tuấn cũng phải cảm thán.
“Con mẹ nó, cách bắt chuyện này quá là đỉnh luôn!”
“Ui, đại ca đúng là không hổ danh là đại ca, quá ghê gớm!”
Tự nhiên bị đẩy ngã xuống đất, Diệp Mộng Tầm vô cùng tức giận.
Nếu không phải vì được giáo dục tốt từ nhỏ thì Diệp Mộng Tầm đã cho Lâm Tuấn một cái tát rồi.
Nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt của Lâm Tuấn, Diệp Mộng Tầm đột nhiên không còn tức giận nữa.
“”Hình như… mình gặp người này ở đâu rồi?”
Trong khi đang suy nghĩ, tiếng Lâm Tuấn vội vàng xin lỗi cô vang lên bên tai.
Diệp Mộng Tầm xua tay nói: “Không sao, anh cũng có cố ý đâu”.
Ba người Bàng Thiên nghe Diệp Mộng Tầm nói vậy liền vô cùng ngạc nhiên.
“Cha mẹ ơi… Đại ca đỉnh của chóp luôn! Làm quen như vậy mà không bị đánh sao?”
“Người trời rồi, chắc chắn là người trời rồi!”
Lâm Tuấn cúi đầu nhìn vết thương trên chân Diệp Mộng Tầm rồi chau mày nói: “Chân… chân của cô…”
Bây giờ Diệp Mộng Tầm mới chú ý tới vết thương lúc nãy cô bị ngã, một cơn đau đớn truyền tới khiến Diệp Mộng Tầm không khỏi hít sâu một hơi.
Cô không sợ đau mà chỉ lo chân mình sẽ để lại sẹo lớn.
Vậy nên cô khẽ thở dài rồi tức giận nhìn Lâm Tuấn, khó chịu nói: “Không biết uống rượu thì lần sau uống ít hoặc không uống nữa, đừng đi đứng lung tung rồi nhận nhầm người”.
Nói xong, Diệp Mộng Tầm quay người định đi tới bệnh viện xử lý vết thương ở chân.
Nếu người khác khiến cô bị như thế này thì cô có gia giáo thế nào cũng sẽ dạy dỗ cho người đó một trận, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lâm Tuấn thì cô lại không thể tức giận được chứ đừng nói cho anh một cái bạt tai.
“Rốt cuộc là gặp người đó ở đâu vậy? Cảm giác như… anh ta đã từng giúp mình một chuyện rất quan trọng vậy…”, Diệp Mộng Tầm tự lẩm bẩm.
Lúc đó, Lâm Tuấn đưa tay ra ra ngăn cô lại.
“Ừm, tôi là bác sĩ, phòng khám của tôi ở gần đây, nếu cô không ngại, tôi muốn… tôi có thể giúp cô xử lý vết thương, cô cứ yên tâm, chắc chắn không để lại sẹo!”
Diệp Mộng Tầm quay đầu lại nghi ngờ nhìn Lâm Tuấn, thằng cha này có đang lừa mình không vậy.
Bây giờ thủ đoạn làm quen nhiều vô kể, lừa đảo cũng vô cùng phong phú, có thể đây cũng là một thủ đoạn mới chăng? Lừa mình đến phòng khám của anh ta, rồi thu phí cao cắt cổ?
Lâm Tuấn cảm nhận được điều gì đó nên nói tiếp: “Cô yên tâm! Không lấy tiền đâu, dù gì vết thương này cũng là tôi tạo ra, tôi nên chịu trách nhiệm tới cùng”.
“Khụ khụ…”