Người đó không phải là Đường Tịnh Nghi sao?
Nhớ đến vết sẹo trên bả vai Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn có chút hoang mang.
Anh nhớ trên vai cô gái mà anh cứu cũng có vết sẹo, nhưng anh không nhớ lúc anh sắp chết, ông bác sĩ lang băm kia gọi tên cô Diệp hay là cô Đường nữa.
Là cô Diệp trước mặt anh?
Hay là…
Cô Đường của anh đây?
Lâm Tuấn liền liếc lên nhìn vai của Diệp Mộng Tầm chỉ thấy một màu đen.
Diệp Mộng Tầm đang mặc một chiếc váy đen, che hết cả bờ vai nên sẽ không thấy được trên vai có sẹo hay không.
Bảo cô cởi ra cho anh xem?
E là sẽ bị coi là kẻ khốn nạn rồi đánh chết mất.
Lâm Tuấn cười khổ.
Diệp Mộng Tầm hình như cảm nhận được điều gì đó đột nhiên hỏi: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Lâm Tuấn vội vàng lắc đầu.
“Không có gì, tôi đã băng bó xong vết thương cho cô rồi, mấy hôm tới mỗi ngày cô tới thay thuốc một lần, tôi đảm bảo trong ba ngày vết thương của cô sẽ lành hẳn, không để lại sẹo”.
Diệp Mộng Tầm thấy vết thương đã được băng bó xong rồi.
Nhìn Lâm Tuấn ra vẻ tự tin, Diệp Mộng Tầm không nhịn được cười.
“Tự tin vậy sao?”
Lâm Tuấn vênh mặt lên, tự hào nói: “Đúng vậy, tôi rất tự tin với y thuật của bản thân”.
“Đúng rồi, anh vẫn chưa nói cho tôi biết tên của anh”.
“Ồ, tôi tên là Lâm… Hàn Chí Khiêm, tên tôi là Hàn Chí Khiêm…”
Lâm Tuấn vội vàng sửa lại.
“Đại ca!”
“Hàn đại ca!”
Sau khi băng bó xong cho Diệp Mộng Thần, Lâm Tuấn tiễn cô đi, nhìn đám người Bàng Thiên đang quỳ trước mặt mình, anh thấy rất khó hiểu.
“Các người làm trò gì vậy? Muốn theo tôi học Đông y sao?”
Bàng Thiên lắc đầu, ôm chân Lâm Tuấn rồi ngưỡng mộ gào hét lên.
“Không! Hàn đại ca! Anh dạy cho chúng em cách thả thính đi! Anh lợi hại quá! Em gái vừa nãy nhìn phát biết ngay là kiểu người rất khó theo đuổi, ấy vậy mà anh chỉ nói vài ba câu là đã lừa cô ấy đi theo anh về, đúng là quá lợi hại!”
Chu Lượng ôm chân còn lại của Lâm Tuấn.