Cao Tường không biết Lưu Sơn đã xảy ra chuyện gì nhưng biểu hiện của Lưu Sơn và trực giác của hắn đã nói cho hắn biết, Lưu Sơn chắc chắn đã gặp chuyện gì đó nên mới trở lên như thế này, chắc là…
Cao Tường ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay ánh mắt khẽ cười của Lâm Tuấn.
Vẻ mặt của Lâm Tuấn rất thản nhiên giống như biết thừa tình trạng hiện tại của Lưu Sơn, không hề hoảng loạn khi bị Lưu Sơn dọa dẫm mà còn mỉm cười, trong đôi mắt ấy còn ẩn chứa vài phần trêu đùa nữa, đó là…
“Anh đã làm gì Lưu Sơn?”
Mặc dù không có bằng chứng gì chứng minh Lâm Tuấn đã ra tay với Lưu Sơn, nhưng linh tính mách bảo Cao Tường rằng, tất cả mọi việc đều do Lâm Tuấn làm.
Lâm Tuấn khẽ lắc ly rượu trong tay rồi cười.
“Cũng không có gì, chỉ là giúp cậu ta bình tĩnh một chút thôi”.
Thời cổ đại có chiêu điểm huyệt quy hoa khiến người ta bất động ngay tức khắc.
Lâm Tuấn không biết chiêu điểm huyệt quy hoa đó nhưng anh lại biết huyệt vị nào trên cơ thể có thể khiến con người mất không chế trong khoảng thời gian ngắn, cho nên,…
Anh đã tiện tay sử dựng luôn trên người Lưu Sơn.
“Cao thiếu gia, có phải cậu rất muốn làm đổ ly rượu trong tay tôi để hủy bỏ bằng chứng đúng không?”
Lâm Tuấn không hề nể mặt Cao Tường, Cao Tường hết lần này tới lần khác muốn làm đổ ly rượu trong tay anh nên bây giờ anh sẽ vạch trần bộ mặt của hắn.
Không phải Lâm Tuấn không nghĩ cho Đường Tịnh Liên, nếu anh làm vậy Đường Tịnh Liên sẽ khó tiếp tục chơi với bạn bè, mà ngược lại anh còn cho Đường Tịnh Liên cơ hội cân nhắc lại, Lâm Tuấn nói thẳng sự việc này ra khiến cho buổi họp lớp trở lên căng thẳng.
Bởi vì…
Rất đơn giản, theo cái nhìn của Lâm Tuấn, đám người này không xứng làm bạn với Đường Tịnh Liên.
Hoặc có thể nói, nếu Đường Tịnh Liên tiếp tục làm bạn với bọn họ thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Cứ giữ lại một quả bom nố chậm thì chi bằng nhân cơ hội này giúp Đường Tịnh Liên cắt đứt mối quan hệ với đám người này.
Mặc dù bị Lâm Tuấn vạch trần nhưng trước mặt Đường Tịnh Liên, Cao Tường không thể thừa nhận được, hắn giả vờ hoang mang, lắc đầu nói: “Hủy bỏ bằng chứng cái gì chứ, anh rể, tôi không biết trong ly rượu kia có thứ gì”.
Lâm Tuấn hừ lạnh một cái rồi cầm ly rượu liến lại gần Cao Tường, lạnh lùng nói.
“Thứ nhất, vừa rồi tôi đã nói với cậu rồi, cậu không xứng gọi tôi một tiếng anh rể, thứ hai, nếu Cao thiếu gia cảm thấy ly rượu này không có vấn đề gì thì cậu uống đi, nếu Cao thiếu gia không muốn thì tôi… sẽ đích thân đút rượu cho cậu uống!”
“Đừng đừng!”
Cao Tường bị Lâm Tuấn dọa sợ vội vàng xua tay, sợ hãi lùi lại vài bước.