Một lúc sau Trương Lâm Trạch mới nhận ra vừa rồi xảy ra chuyện gì nên nhanh chóng đuổi theo Vương Cương rồi ra lệnh cho cấp dưới: “Mười người ở lại đây để bắt đám người này, những người khác đi theo tôi bắt gã kia lại!”
Lâm Tuấn đứng bên cạnh nhìn Trương Lâm Trạch bắt đám người trong kho hàng, vậy mà Trương Lâm Trạch lại để cho Vương Cương chạy thoát, ông ấy cảm thấy rất mất mặt, hận không thể bắn cho Vương Cương một phát, nhưng ông ấy không thể vì nơi đây là…
Trừ khi trong trường hợp cực kỳ đặc biệt, nếu không khẩu súng trong tay ông ấy chỉ để trang trí mà thôi.
Khi thấy Vương Cương chạy trốn, chuyện Trương Lâm Trạch có thể làm là đuổi theo chứ không dám bắn Vương Cương.
Dường như đoán được điều này nên Vương Cương chạy rất nhanh mà không hề chần chừ, coi thường mười mấy họng súng đen ngòm đang chĩa vào mình, nhanh chóng chạy vào một căn phòng trong kho hàng.
Trong căn phòng đó có cầu thang dẫn lên tầng chót của kho hàng, trên đó lại có một lối thoát ra ngoài kho hàng.
Chỉ cần ra khỏi kho hàng là Vương Cương có thể lên xe của mình rồi tấu thoát về phía ngoại ô của thành phố Yến
Kinh, đừng nói là Trương Lâm Trạch, đến lãnh đạo cấp cao của trụ sở An ninh đến đó cũng đừng hòng tìm ra gã trong khoảng thời gian ngắn!
“Đứng lại! Tôi cảnh cáo cậu! Tốt nhất là cậu ngoan ngoãn đầu hàng! Như vậy thì có thể cậu sẽ nhận được sự khoan hồng, nếu để chúng tôi bắt được cậu thì hình phạt của cậu sẽ rất nặng đó!”
Vì còn chần chừ một lúc nên khoảng cách giữa Trương Lâm Trạch và Vương Cương rất xa, cho dù thế lực của ông ấy tốt hơn Vương Cương nhưng Trương Lâm Trạch cũng khó đuổi kịp gã trong thời gian ngắn.
“Đứng lại?”
Nghe Trương Lâm Trạch hét như vậy, trong lòng Vương Cương thầm khinh
bi.
“Mày nghĩ ông đây ngu à? Nếu thật sự bị chúng mày bắt lúc đấy mới thật sự toi đời kìa!”
Thấy Trương Lâm Trạch và người của ông ấy quyết liệt như vậy, gã mang chú đội trưởng của gã ra dọa mà không hề dao động, gã đã ý thức được mình đắc tội với người như thế nào rồi, lại càng biết rõ nếu như gã thật sự bị bắt thì sẽ có kết cục như thế nào.
Có lẽ thật sự giống như Trương Lâm Trạch đã nói, cho dù là ông trời cũng không cứu được gã!
Nghĩ vậy Vương Cương càng quyết tâm không để cho đám người Trương Lâm Trạch bắt được, gã chạy trốn điên cuồng giống như không cần mạng sống nữa.
Một lúc sau Vương Cương cũng tới căn phòng có lối thông lên trên lầu chót rồi thành thục rút một cái thang trong góc ra bò lên theo một lối nhỏ hình vuông, sau khi bò lên tầng chót Vương Cương còn không quên kéo cái thang lại.
Nhưng Vương Cương chưa kịp kéo lại thì Trương Lâm Trạch đã xông tới bắt lấy cái thang mà Vương Cương vừa kéo lại được tầm một mét.
Thấy vậy Vương Cương vẫn còn cố chấp ném cái thang xuống rồi bò ra bên ngoài kho hàng.
Lách cách lách cách!
Bụp!
Cái thang sắt rơi xuống đập thẳng vào đầu Trương Lâm Trạch đang đứng phía dưới lối thông lên lên tầng chót.
Một dòng máu đỏ chảy xuống từ trên đầu Trương Lâm Trạch, tầm nhìn của ông ấy ngày càng trở lên mơ hồ, ông ấy choáng váng rồi cảnh tượng trước mắt dần biến thành một mảng màu đen.