Bố Đường nghiêm túc hỏi.
“Anh Hàn rốt cuộc có sao không ạ, bác sĩ mau nói đi!”
Bàng Thiên đứng bên nhìn bác sĩ, lo lắng hỏi.
Bác sĩ kia thở dài, sau đó yếu ớt nói: “Tình trạng của bác sĩ Hàn tạm thời ổn định, không nguy hiểm đến tình mạng, có điều…”
Nội dung sau chữ có điều, mới chính là trọng điểm
Trái tim bố Đường và chị em nhà họ Đường, cùng ba người Bàng Thiên lập tức co lại.
Bác sĩ do dự hồi lâu mới chần chừ nói: “Có điều đầu bị thương nghiêm trọng nên không biết lúc nào bác sĩ Hàn mới tỉnh lại, hơn nữa còn lưu lại hậu di chứng, tình huống cụ thể còn phải chờ đến khi bác sĩ Hàn tỉnh lại mới có thể phán đoán…”
“Nói tóm lại, tình trạng của bác sĩ Hàn không được lạc quan lắm”.
Nói xong, bác sĩ bất lực lắc đầu rời đi.
Mọi người có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài của vị bác sĩ đó, nó chầm chậm truyền tới.
“Trời ghen tị người tài, đúng là trời ghen tị người tài, người ưu tú như bác sĩ Hàn, thật đáng tiếc tuổi còn trẻ mà….”
Lời của bác sĩ lập tức khiến bố Đường cùng hai chị em nhà họ Đường sững sờ, ba anh em Bàng Thiên cũng sững sờ, đứng ngây người mãi mới hoàn hồn.
“Câu này có nghĩa là… vết thương của anh Hàn rất nghiêm trọng?”
Trong phòng bệnh, Đường Tịnh Nghi ngồi lặng yên trước giường bệnh, lẳng lặng nhìn Lâm Tuấn đang hôn mê.
Mấy ngày nay, khi Lâm Tuấn hôn mê, Đường Tịnh Nghi đã gạt bỏ mọi công việc, ngày nào cũng ở bệnh viện chăm sóc Lâm Tuấn, cô y tá Dương Nhược Vũ cũng thỉnh thoảng đến thăm, thấy Lâm Tuấn vẫn nằm hôn mê không tỉnh, thì cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Nhưng khi nhìn thấy Đường Tịnh Nghi ngồi bên cạnh giường bệnh, thì vẻ lo lắng đó liền hoàn toàn biến mất.
Cô không biết Đường Tịnh Nghi rốt cuộc là gì của Lâm Tuấn, nhưng cô có thế nhìn ra mối quan hệ của bọn họ không hề bình thường, bởi vì nhiều ngày nay, Đường Tịnh Nghi đều đến chăm sóc Lâm Tuấn. Mặc dù không có quá nhiều
tiếp xúc thân mật, nhưng khi lau người cho Lâm Tuấn thì không tránh khỏi những tiếp xúc cơ thế.
Đường Tịnh Nghi không hề né tránh chuyện này, có thế thấy quan hệ giữa cô ấy và Lâm Tuấn không phải là bạn bè bình thường.
Bố Đường thở dài bước vào phòng bệnh, vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Tuấn đang nằm hôn mê.
“Bố đã bảo cái con bé Tịnh Liên này, đừng có gây chuyện ở bên ngoài, giờ thì hay rồi…”