Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh rể! Anh biết y thuật sao!”
Cô ta ngạc nhiên nhìn Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn vừa bình tĩnh xử lý vết thương của mình, vừa mỉm cười: “Đúng vậy, anh biết một chút y thuật”.
Nếu như Đường Tịnh Liên biết một chút y thuật này của Lâm Tuấn khiến biết bao người của thành phố Yên Kính tôn anh thành là thần y thì chắc có thể hiểu được Lâm Tuấn khiêm tốn đến nhường nào, mặc dù đã xin lỗi Lâm Tuấn rồi, có điều quan điếm ban đầu vẫn khiến Đường Tịnh Liên nghĩ một chút Lâm Tuấn chỉ là một chút thôi.
Trong nhận thức của Đường Tịnh Liên, hình tượng của Lâm Tuấn mặc dù đã thay đổi rất lớn, nhưng dù sao vẫn chỉ là phế vật ở rể của nhà họ Đường thôi…
Cô ta bình tĩnh gật đầu, khẽ ồ một tiếng, sau đó tiếp tục hiếu kỳ xem xét phòng khám của Lâm Tuấn.
“Đúng rồi, anh rể, lúc trước anh tìm chị em để vay tiền có phải để sửa chữa phòng khám không?”
Đường Tịnh Liên đột nhiên nhớ ra chuyện mẹ nói với mình, nên quay đầu hiếu kỳ hỏi Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn không giải thích nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Tuy nhiên khi anh cúi đầu, mắt anh đột nhiên tối sầm, đầu đang cúi xuống đột nhiên trở nên nặng nề, không ngẩng lên được.
Vậy nên sau một trận xoay mòng mòng, Lâm Tuấn đang xử lý vết thương đột nhiên ngã sầm xuống đất.
“Anh, anh rể?”
Cô ta sững sờ nhìn Lâm Tuấn ngã xuống đất, đột nhiên cảm thấy hoảng loạn…


“Anh, anh Hàn!”
Nhìn thấy Lâm Tuấn đột nhiên ngã xuống đất, ba người Bàng Thiên lập tức sững sờ, sau đó luống cuống tay chân.
“Tam Kim! Mau mau! Giúp tớ một tay, chúng ta mau đỡ anh Hàn ngồi lên sofa!”
“Thiên Nhi! Cậu còn làm gì thế! Mau gọi xe cứu thương!”
Trong ba người, người bình tĩnh nhất để đối phó với tình huống đột ngột xảy ra này chỉ có Chu Lượng, cậu ấy vừa hợp lực với Lưu Tam Kim đỡ Lâm Tuấn dậy, nằm lên ghế sofa, vừa dặn dò Bàng Thiên mau gọi xe cứu thương.
Ba người mặc dù chỉ là nhân viên của phòng khám, nhưng chẳng biết chút y thuật nào, càng không biết nên làm thế nào để băng bó cho Lâm Tuấn, đồng thời xem tình trạng của Lâm Tuấn như nào.
Trong phòng khám, người duy nhất biết y thuật đã ngã xuống rồi, mấy người bọn họ chỉ có thể gọi xe cấp cứu cho Lâm Tuấn.
Nhìn thấy Lâm Tuấn ngã xuống đất, Đường Tịnh Liên không khỏi sợ hãi, đột nhiên cảm thấy tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cô ta đứng đó sững sờ hồi lâu, mới sực nhớ ra, vội vàng lấy điện thoại ra để gọi.
Một hồi sau, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, Đường Tịnh Liên vội vàng nói: “Chị, anh rể em…
“Gặp chuyện rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK