Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông không trả lời Đường Tịnh Nghi, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Tuấn một hồi lâu, sau đó lên tiếng: “Chắc đây là thiếu gia rác rưởi số một Yến Kinh Hàn Chí Khiêm trong lời đồn đúng không? Không biết liệu anh có thể ra ngoài nói chút chuyện riêng với tôi được không…”





“Có gì cứ nói ở đây đi”, Đường Tịnh Nghi nhíu mày.





Người đàn ông không thèm để ý tới Đường Tịnh Nghi, nhưng lại nhìn Lâm Tuấn với vẻ đầy giễu cợt.






Điều này làm cho Đường Tịnh Nghi cảm thấy có chút khó chịu, cô lo lắng nhìn Lâm Tuấn.





Cả người đàn ông và Đường Tịnh Nghi rõ ràng đều cảm nhận được có lẽ Lâm Tuấn sẽ đồng ý ra ngoài nói chuyện riêng với anh ta, nhưng…





Lâm Tuấn lại liếc sang người đàn ông trước, sau đó bất ngờ lắc đầu.





“Thực sự xin lỗi, tôi không rảnh, không thấy bổn thiếu gia đang ở cùng vợ sao? Anh là cái gì mà muốn bảo tôi ra là ra?”





“Anh…”, khuôn mặt người đàn ông lập tức đỏ bừng, anh ta vô cùng tức giận.






“Khụ…”





Đường Tịnh Nghi cảm thấy rất thích thú với câu trả lời bất ngờ của Lâm Tuấn đến nỗi suýt thì bật cười thành tiếng, cô đã cố kìm lại khi thấy cặp mắt trợn tròn của anh.





Có lẽ đã nghe được tiếng cười không thành tiếng của Đường Tịnh Nghi, người đàn ông lại càng thêm tức giận, thù địch nhìn về phía Lâm Tuấn, sau đó từ từ lên tiếng: “Tôi vốn muốn cho anh ít mặt mũi nên mới đòi nói chuyện riêng, nếu Hàn thiếu gia đã không muốn thể diện, vậy tôi sẽ nói luôn trước mặt Tịnh Nghi…… ”





“Tôi nghĩ Hàn thiếu gia nên biết rõ anh chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi, anh cũng nên hiểu mình không thể nào làm cho Tịnh Nghi hạnh phúc được, vì vậy tôi đề nghị anh nên buông tay càng sớm càng tốt, hãy để Tịnh Nghi được tự do, để người có thể cho cô ấy hạnh phúc chăm sóc cho cô ấy, thứ cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga, Hàn thiếu gia anh mau tỉnh lại đi”.





Câu nói này làm cho Lâm Tuấn bất giác híp mắt cười, anh không thèm để ý người đàn ông kia, mà quay đầu nhìn về phía Đường Tịnh Nghi.





“Anh, anh nhìn tôi làm gì…”





Đường Tịnh Nghi có chút xấu hổ khi bị Lâm Tuấn nhìn như vậy.





Lúc này Lâm Tuấn mới lên tiếng: “Tịnh Nghi, nói cho anh ta biết, hiện tại em có đang hạnh phúc hay không?”





“Tôi. . . .”





Đường Tịnh Nghi hơi sửng sốt, rõ ràng cô không ngờ Lâm Tuấn sẽ đột nhiên đem vấn đề đẩy sang cho mình.





Cô và Lâm Tuấn là vợ chồng trên danh nghĩa, nên đương nhiên ở ngoài phải thiên vị anh, cho nên dù có không vui thì Đường Tịnh Nghi cũng chỉ có thể cười đáp: “Tôi rất vui, siêu hạnh phúc nữa là”.





Đường Tịnh Nghi vừa nói vừa cảm thấy buồn cười.





Hàn Chí Khiêm này thật sự đã thay đổi rồi! Miệng lưỡi lanh lợi lại còn có thể chọc điên người khác!





Thay vì tranh cãi với người đàn ông kia về việc mình có thể làm Đường Tịnh Nghi hạnh phúc hay không, chi bằng để Đường Tịnh Nghi tự thừa nhận cô ấy hạnh phúc thì sẽ thuyết phục hơn.





Nghe thấy câu trả lời của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn liền nở nụ cười hài lòng, sau đó khinh thường nhìn người đàn ông.





Nói ông đây không thể làm cho vợ mình hạnh phúc sao?





Không biết anh có nghe rõ chưa hả? Vợ tôi nói cô ấy rất hạnh phúc đấy?





Hơn nữa. . . . . .





“À anh này, sau này mong anh có thể chú ý đến việc gọi Tịnh Nghi, cái tên Tịnh Nghi chỉ có thể để tôi và người nhà của cô ấy gọi, người ngoài như anh nên gọi là chủ tịch Đường mới phải, nếu là người không hiểu chuyện thì cũng nên gọi là Đường Tịnh Nghi hay bà chủ Đường gì đấy, anh không xứng gọi hai chữ Tịnh Nghi đâu!”





Lâm Tuấn nói hết sức độc đoán, giọng điệu vô cùng cứng rắn, khó có thể làm cho người khác không tuân theo.





“Anh. . . . . .”





Người đàn ông rõ ràng đang rất tức giận, khuôn mặt trắng ngần của anh ta nhất thời tối sầm lại, không nói thêm lời nào nữa.





Sau khi chỉ vào Lâm Tuấn hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng tức giận lên tiếng.


“Tết lắm, Hàn Chi Khiêm Hàn thiểu gia, Diệp Lương Thân tôi nhớ anh rôi!”


Diệp Lương Thần hừ lạnh một tiếng.


Nói xong, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.
Lâm Tuấn bèn quay đầu lại cười hoi: “Tinh Nghi, Diệp Lương Thần là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK