Người nhà họ Hạ không đến để kiếm chuyện mà đến để nhờ Lâm Tuấn khám bệnh, thế nên họ đương nhiên là khách, anh chào họ xong, liền phân phó ba người Bàng Thiên, Chu Lương pha trà, rót trà cho khách.
Có điều người đàn ông trung niên nhà họ Hạ dường như không có tâm trạng uống trà, ông đẩy tách trà ra, nghiêm túc nói.
“Bác sĩ, không cần trà nước gì đâu, tôi đưa bố tôi đến đây để khám bệnh, chứ không phải uống trà”.
Lâm Tuấn nghiêm túc gật đầu nói: “Được, vậy tôi sẽ khám cho người bệnh trước…”
Nói xong, Lâm Tuấn liền nhìn về phía ông lão đứng bên người đàn ông trung niên.
Ông lão tóc bạc phơ, lưng còng, mặt đầy nếp nhăn, trông khá già nua, rõ ràng cũng nhiều tuổi rồi.
Lâm Tuấn thềm đoán ông lão này không tám chín mươi tuổi thì cũng phải cỡ sáu bảy mươi tuổi.
Tuổi tác của ông lão tuy lớn, nhưng sắc mặt khá hồng, chẳng qua hơi đờ đẫn, cả người mệt mỏi, lơ mơ như buồn ngủ, có điều chắc vì tuổi già nên bị mê man, Lâm Tuấn có thể đoán được đây là bệnh tuổi già.
Còn tình trạng cụ thể, Lâm Tuấn vẫn chưa thể đoán ngay ra ông lão mắc bệnh gì.
Người đàn ông trung niên đứng bên dường như đang kiếm tra y thuật của Lâm Tuấn, nhìn xem anh rốt cuộc có tư cách ra tay chữa bệnh cho bố mình không cho nên vẫn chậm chạp không hề miêu tả tình hình bệnh của bố mình, ngược lại mặt mày nghiêm túc ngồi bên, yên lặng đánh giá.
Đoán được Hạ Nhất Minh có ý kiểm tra, Lâm Tuấn không hề mở miệng hỏi những điều mình còn đang nghi ngờ, hỏi tình trạng bệnh của ông lão, mà quay đầu nhìn Hạ Nhất Minh, cười nói.
“Ông Hạ, tôi có thể bắt mạch cho ông cụ để kiểm tra tình hình sức khỏe của cụ được không?”
Hạ Nhất Minh gật đầu, đặt cánh tay gầy guộc của ông lão lên bàn.
“Đương nhiên là được, là bệnh nhân, chúng tôi đương nhiên sẽ phối hợp với tất cả yêu cầu của bác sĩ’.
Lâm Tuấn mỉm cười, vươn tay ra nắm lấy cố tay gầy guộc của ông lão, không nói nhiều, chỉ nghiêm túc cảm nhận mạch của ông.
Một lúc sau, trong bầu không khí nặng nề, Lâm Tuấn thở hắt ra, đồng thời thả tay ông lão ra.
“Ông Hạ…”
Sắc mặt Hạ Nhất Minh đứng bên nghiêm tức hẳn, ông đáp: “Bắt mạch xong rồi, cậu có thế đoán ra được bệnh tình của bố tôi như nào không?”
Ngữ điệu trong lời nói của Hạ Nhất Minh vẫn tràn ngập cảm giác như đang kiểm tra, khiến Lâm Tuấn không khỏi nhớ đến bản thân khi đi thực tập hồi còn
học đại học ở kiếp trước, đối mặt với vô số câu hỏi của giảng viên khi bảo vệ luận văn, anh cảm thấy mình sẽ không có được cơ hội thứ hai nếu sai lầm…
Dù Hạ Nhất Minh không nói thẳng, nhưng Lâm Tuấn có thể thấy được, nếu như bệnh tình của ông lão không giống như phán đoán của mình, chắc Hạ Nhất Minh sẽ đưa ông lão ra khỏi phòng khám ngay, chẳng thèm cho anh thêm cơ hội nào đế chữa trị nữa.
Một bác sĩ không có năng lực phán đoán bệnh tình thì lấy đâu ra năng lực đế chữa bệnh?
Hạ Nhất Minh chắc cũng nghĩ như vậy, nên hỏi Lâm Tuấn xong, ông nhìn thẳng vào Lâm Tuấn, im lặng chờ đợi câu trả lời của anh.
Sau khi bắt mạch nếu như Lâm Tuấn mà tỏ ra chần chừ hay do dự, thì nó thể hiện, anh không hiểu gì về bệnh tình của bố ông, nó cũng cũng chứng minh y thuật của Lâm Tuấn không thần kỳ như lời đồn.
Mặc dù không đến mức sẽ đưa thẳng bố mình ra khỏi phòng khám, nhưng ít nhất ông cũng sẽ không hy vọng, để về sau đỡ phải thất vọng.