Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tuấn đột nhiên đứng dậy làm Tịch Ngự Sơn giật mình.
Tới lúc này Tịch Ngự Sơn mới nhớ ra Lâm Tuấn có chiêu châm kim thần kỳ khiến người bình thường trở thành phế vật, toàn thân anh ta đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng áo.
“Anh, anh muốn làm gì!”
Anh ta vừa nói vừa lén đưa điện thoại ra đằng sau gọi điện cho bố mình.
Đúng lúc này…
Một tia ánh sáng màu bạc chợt xẹt qua rồi ghim chuẩn xác vào cánh tay Tịch Ngự Sơn.
Cánh tay Tịch Ngự Sơn lập tức mất đi sức lực rồi buông thõng xuống như bị trật khớp, điện thoại cũng rơi xuống sàn nhà.
“Ấy? Thiếu gia Tịch Ngự Sơn định gọi điện thoại cho ai vậy? Để tôi giúp anh gọi nhé?”
Lâm Tuấn cười rồi nhìn Tịch Ngự Sơn dùng cánh tay còn lại đang run rẩy nhặt điện thoại lên, Lâm Tuấn lại lặng lẽ móc ra vài cây kim bạc nữa.
Giờ phút này, Tịch Ngự Sơn cuối cùng cũng hiểu mình đang đối mặt với chuyện quỷ quái gì rồi, nên anh ta lập tức hoảng hốt chạy ra cửa phòng khám muốn trốn thoát khỏi nơi đây.
Vừa lùi lại Tịch Ngự Sơn vẫn không quên uy hiếp Lâm Tuấn.
“Mày muốn làm gì! Nếu như tao có chuyện gì thì nhà họ Tịch sẽ không bao giờ tha cho mày đâu! Tao là người thừa kế tương lai của nhà họ Tịch đấy! Mày dám động đến tao nói không chừng còn liên lụy đến cả nhà họ Đường nữa đấy! Tao cảnh cáo mày, nhà họ Đường bé nhỏ kia chắc chắn không phải là đối thủ của nhà họ Tịch chúng tao đâu!”
Những lời vừa rồi khiến ánh mắt Lâm Tuấn trở lên sắc bén.
Mấy hôm trước Cố Nam cũng nói như vậy bây giờ gã đã trở thành người tàn tật nằm trên giường bệnh, hôm nay Tịch Ngự Sơn lại nói như vậy tiếp.
Sao bây giờ con người lại cứ thích chui đầu vào địa ngục thế?
Lâm Tuấn cười lạnh rồi nhìn Tịch Ngự Sơn nói.
“Thiếu gia Tịch, bây giờ có rất nhiều chuyện đều phải cần có bằng chứng, nếu anh đột nhiên trúng gió trong phòng khám của tôi thì không có liên quan gì đến tôi đâu nhé…”
“Trúng, trúng gió…”
Dự cảm không lành vừa rồi của Tịch Ngự Sơn đột nhiên dâng lên.
Lâm Tuấn lên tiếng nhắc nhở: “Không biết thiếu gia Tịch Ngự Sơn có nhớ chuyện hai hôm trước có một gã tên Cố Nam đến phòng khám của tôi gây chuyện, mà không may lại tự nhiên trúng gió rồi lăn đùng ra, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện đấy, thiếu gia Tịch Ngự Sơn nhớ chú ý sức khỏe nhé, không lại đột nhiên làm sao ở phòng khám của tôi thì khổ…”
“Trúng gió rồi!”
Lâm Tuấn vừa dứt lời thì đôi tay anh cũng vung mấy cây kim bạc về phía Tịch Ngự Sơn.
Trốn!
Tịch Ngự Sơn không hề do dự, anh ta quay đầu lại xông ra ngoài phòng khám…


Trốn?
Lâm Tuấn đã chọn ra tay với Tịch Ngự Sơn, thì tất nhiên sẽ không thể để anh ta chạy thoát khỏi tay mình.
Lúc bắn mấy chiếc châm ra, anh đã đoán trước được hướng Tịch Ngự Sơn chạy, lúc này anh ta quay người chạy sẽ trùng hợp trúng phải mấy chiếc châm đó.
Tịch Ngự Sơn đang cuống cuồng chạy ra khỏi phòng khám bỗng chốc run lên, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn và tuyệt vọng, cơ thể cứng đơ lại và ngã xuống.
“Bác sĩ Hàn…”
Tịch Ngự Hà ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng sững sờ tại chỗ.
Anh ta không thể ngờ, cách giúp anh ta giành lấy vị trí gia chủ nhà họ Tịch từ tay Tịch Ngự Sơn mà Tân Lâm nói, chính là khiến anh trai anh ta tàn phế, càng không ngờ Tân Lâm nói ra tay là ra tay, không để Tịch Ngự Sơn chút thời gian phản ứng.
Bản thân Tịch Ngự Sơn cũng thật đen đủi, Lâm Tuấn ở bên này vừa nảy ra ý định ra tay với anh ta, thì anh ta liền tự đưa mình đến tận cửa.
Sau khi phế bỏ Tịch Ngự Sơn, Lâm Tuấn tiện tay đóng cửa phòng khám lai, để người bên ngoài không thể nhìn thấy Tịch Ngự Sơn nằm ngã trước cửa phòng khám, mỉm cười quay đâu nhìn Tịch Ngự Hà.
“Thiếu gia Tịch, Tịch Ngự Sơn đột nhiên trúng gió, cả đời này e là khó có thể tỉnh lại, vì vậy… Sau này, chắc sẽ không có ai tranh vị trí gia chủ nhà họ Tịch với anh nữa đâu?”
Lời này khiến hai mắt Tịch Ngự Hà bỗng lóe lên tia sáng, nhưng tia sáng đó liền trở nên ảm đạm đôi chút.
“Anh phế bỏ Tịch Ngự Sơn, cùng lắm là khiến anh ta không thể kế thừa vị trí gia chủ nhà họ Tịch mà thôi, còn về tôi…”,Tịch Ngự Hà cười khổ vài tiếng, rồi nói tiếp: “Mặc dù các trưởng bối nhà họ Tịch đều rất cưng chiều tôi, nhưng trong mắt họ tôi chỉ là đứa ăn chơi lêu lổng, căn bản không thể leo lên vị trí gia chủ kia…”
Lâm Tuấn mỉm cười tự tin, như đã tính trước được mọi việc.
“Đúng là hiện giờ anh không có khả năng này thật, nhưng điều đó không có nghĩa là sau này cũng thế…”
Tịch Ngự Hà cau mày nghi ngờ hỏi: “Ý anh là gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK