“Nhớ thì vẫn nhớ nhưng lúc đó tôi không ngờ bệnh tình của Tiểu Vân lại nghiêm trọng như vậy…”
Tiêu Phương không nói rõ nhưng Lâm Tuấn hiểu ý ông ấy là bây giờ bệnh tình của Tiêu Vân Phi nặng như vậy rồi thì chắc chắn anh không thể chữa khỏi được, cho nên không nhắc tới chuyện đó là tốt nhất.
Điều này khiến Lâm Tuấn khẽ cười, nếu Tiêu Vân Phi mắc bệnh liên quan tới bộ phận khác trên cơ thể thì có lẽ anh sẽ bó tay thật, chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh tình của cô ấy trở nặng, nhưng bệnh của Tiêu Vân Phi lại có liên quan đến chức năng của tim.
Trùng hợp là kiếp trước chuyên ngành chính anh học ở đại học y là khoa tim, sau này hướng nghiên cứu của anh cũng là những phương pháp điều trị liên quan đến tim, cho nên đối với việc chữa trị bệnh liên quan đến tim, Lâm Tuấn nhận số hai thì không mấy ai dám nhận số một.
Ít nhất là trong bệnh viện thành phố Yến Kinh không tồn tại người đó, và ít nhất là không phải bác sĩ Vương trước mặt này.
“Chú Tiêu, cháu có thể chữa bệnh của Vân Phi”.
Lâm Tuấn nhìn Tiêu Phương vô cùng nghiêm túc, để Tiêu Phương cảm nhận được sự chân thành của mình anh còn cố ý nói rõ từng câu từng chữ.
Cơ thể của Tiêu Phương cứng đờ, nhìn Lâm Tuấn bằng ánh mắt khó tin, tâm trạng hơi kích động và mừng rỡ hỏi: “Tiểu Khiêm, cháu… cháu nói thật sao? Cháu có cách chữa khỏi bệnh cho Tiểu Vân sao?”
Bố Đường cũng lên tiếng: “Ông Tiêu, tôi thấy ông cứ để cho Tiểu Khiêm thử xem, không phải tôi lừa ông đâu, dạo này y thuật của Tiểu Khiêm có thể coi là đứng đầu thành phố Yến Kinh đấy, mấy hôm trước thằng bé còn làm bác sĩ mổ chính cho một cuộc phẫu thuật vô cùng khó ở bệnh viên Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh đấy”.
“Thật, thật sao?”, ánh mắt của Tiêu Phương đầy hy vọng.
Nhưng ngay sau đó lại có người hất chậu nước lạnh vào tia hy vọng đó của ông ấy, người đó chẳng phải ai khác mà chính là bác sĩ Vương vừa rồi năm lần bảy lượt trách mắng Lâm Tuấn.
“Thật hay giả vậy ? Ha ha ha, đương nhiên là giả rôi!” “Mấy năm nay. trình độ của mấy tên lica bập đều thấp như vậy sao? Ha ha ha, lại còn bác sĩ mô chính? Lại còn bác sĩ mồ chính cho một cuộc phẩu thuật vô cùng khó ở bệnh viên Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh? Ha ha ha, lica mà cũng không biết nói! Thật là nực cười”
“Bác sĩ Vương, thế này là…”, Tiêu Phương hoang mang.