Nhìn dáng vẻ của Ngô Nhiễm Hà, Lâm Tuấn đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của bà hơi quen, trông giống mấy phần cô y tá Dương Nhược Vũ mà anh quen ở bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh.
Lâm Tuấn giờ mới nhận ra mình lúc đó phản ứng chậm quá, mất mất ngày mới phát hiện ra Dương Nhược Vũ là con gái Dương Thiên Hạo.
“Tiểu Khiêm à, dạo này cháu đang bận gì thế? Cô Ngô muốn cháu qua đây cùng ăn bữa cơm từ lâu rồi, cũng được nửa tháng rồi, cô mong cháu lắm đấy….”
Dạo gần đây Lâm Tuấn thực sự rất bận, nhưng cũng không đến mức không có thời gian ăn bữa cơm, còn về tại sao đến bây giờ mới đồng ý đến nhà Dương Thiên Hạo ăn cơm…
Lâm Tuấn mỉm cười nhìn Dương Thiên Hạo đang ngồi trên ghế sofa, trong lòng thầm nghĩ mình cũng đâu thể nói chú Dương không nói gì với mình, vậy nên anh cũng ngại đến đây thăm hỏi! Làm như vậy chẳng phải cố ý gây mẫu thuẫn giữa hai vợ chồng họ sao?
Ngày thường chú Dương đối xử với anh rất tốt, anh cũng không muốn khiến Dương Thiên Hạo khó xử…
Nhớ lại ngày đó ở nhà họ Đường, Ngô Nhiễm Hà hung hăng cho Dương Thiên Hạo một cái tát, Lâm Tuấn biết rõ trong cái nhà này ai mới là người có quyền quyết định.
Người ta nói đường đường là người đứng đầu của thành phố Yến Kinh, sao lại sợ vợ chứ?
Nghĩ đến đây, Lâm Tuấn không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Dạo gần đây cháu phải chuẩn bị phẫu thuật cho ông cụ Ngô, sau đó còn định mở phòng khám ở thành phố Yến Kinh nữa, vậy nên hơi nhiều việc, quên mất chuyện đến nhà cô Ngô ăn cơm…”
Anh vừa dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Dương Thiên Hạo, vừa cười nói.
Dường như nhận ra được ý của Lâm Tuấn, sắc mặt Dương Thiên Hạo đầy ẩn ý, ông chỉ vào Lâm Tuấn nói: “Thằng nhóc này, biết ăn nói nhỉ…”
Dương Thiên Hạo đương nhiên hiểu Lâm Tuấn từ trước đến nay không đến nhà họ làm khách là vì ông quên mất chuyện này, không liên lạc với anh, bây giờ Lâm Tuấn nói như vậy là đang giúp ông một tay.
Ai ngờ Lâm Tuấn giúp mà chẳng có tác dụng, vì khi Dương Thiên Hạo nói xong câu này, Ngô Nhiễm Hà hung hăng trừng mắt nhìn ông ấy: “ông nói cái gì vậy? Sao lại bảo Tiểu Khiêm biết ăn nói? Dương Thiên Hạo ông có ý gì với Tiểu Khiêm sao? Bây giờ tôi đang nghi ngờ lúc trước Tiểu Khiêm không đến nhà ta chơi là do ông làm!”
Dương Thiên Hạo lập tức sợ co rụt cổ, nhìn Ngô Nhiễm Hà đầy sợ hãi: “Haizz, cái này đâu liên quan gì đến tôi, ban nãy chẳng phải bà cũng nghe thấy Tiểu Khiêm nói rồi sao, cậu ấy bận nên quên mất đến nhà chúng ta chơi còn gì, đâu phải do tôi làm đâu…”
Từ phản ứng của Dương Thiên Hạo, Lâm Tuấn lại nhớ lại truyền thuyết chủ tịch thành phố Yến Kinh sợ vợ.
Nghe thấy lời Dương Thiên Hạo nói, Ngô Nhiễm Hà lại lành lùng hừ một tiếng: “Không liên quan gì đến ông thì ông hoảng hốt làm gì?”
“Tôi, tôi có hoảng đâu”.
“Không hoảng thì mau chuẩn bị hoa quả mang ra đây đi, bảo người giúp việc bưng ấm trà qua, còn ngồi đây làm gì? Chờ tôi hầu ông à?”
Dưới tiếng hét đầy phẫn nộ của Ngô Nhiễm Hà, Dương Thiên Hạo vội vàng đứng dậy, rời khỏi phòng khách.
Một lúc sau, một đĩa hoa quả một ấm trà nóng đã được bưng tới, Dương Thiên Hạo rụt rè nhìn Ngô Nhiễm Hà, cẩn thận ngồi xuống ghế sofa.
Ấm trà nóng hổi được bưng lên, Ngô Nhiễm Hà lập tức rót cho Lâm Tuấn một
ly.
“Nào nào nào, Tiểu Khiêm, cô Ngô nghe nói cháu thích uống trà vậy nên cô bảo chú Dương chuẩn bị một ít là trà ngon, lá trà này sắp hỏng rồi cháu mới đến, cháu mau uống thử xem”.
“Cảm ơn cô Ngô”.
Lâm Tuấn vội vàng nhận lấy ly trà trong tay Ngô Nhiễm Hà, nghiêm túc nếm thử một ngụm.
Sau đó dưới ánh mắt mong mỏi của Ngô Nhiễm Hà, anh khen: “Trà ngon, ngon lắm, cảm ơn tấm lòng của cô Ngô”.
Nói đến tấm lòng, Lâm Tuấn đột nhiên nhớ ra mình cũng chuẩn bị ít đồ cho nhà Dương Thiên Hạo, vậy nên vội vàng lấy ra.
Nhìn thấy động tác của Lâm Tuấn, Ngô Nhiễm Hà nổi giận nói: “Chẳng phải cô bảo chú Dương nói với cháu là đừng mang gì qua sao? Sao cháu lại mang đồ qua vậy, chẳng nhẽ cháu muốn cô Ngô đuổi cháu ra ngoài sao?”