Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ừ, quá may mắn ấy chứ, nếu hôm đó anh Hàn như thế này thì e là có cho một trăm lá gan chúng ta cũng không dám động vào anh Hàn…”
“Ôi trời, người mà ban đầu chúng ta muốn bắt cóc hoàn toàn không phải là con người, mà là một… ác quỷ…”
Ngay sau khi cúp điện thoại, Trương Lâm Trạch lo lắng dẫn theo người của mình trở lại phòng khám của Lâm Tuấn, một phần vì sợ Lâm Tuấn sẽ gặp chuyện, cũng may lúc nãy Trương Lâm Trạch cũng chưa dẫn người đi quá xa, chỉ ở loanh quanh khu vực phòng khám mà thôi.
Ngay khi nhận được cuộc gọi của Lâm Tuấn, Trương Lâm Trạch đã vội vàng dẫn người quay lại, thế nhưng…
Sau khi xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trương Lâm Trạch không khỏi sững sờ.
Phía trước phòng khám là một chiếc ô tô nát bét, vài gã đàn ông to lớn ngã xuống đất liên tục co giật và…
Cố Nam!
Trương Lâm Trạch lúc này mới chú ý tới Cố Nam, giống như bị trúng gió vậy, gã nằm dưới đất trước chiếc xe, liên tục co giật, còn những tên to con khác thì biến mất tăm.
Cuối cùng hình như chỉ có bốn người Lâm Tuấn không xảy ra chuyện gì.
Trương Lâm Trạch bối rối hỏi.
“Còn những tên đàn em Cố Nam thì sao? Tại sao chỉ còn lại vài tên thế này?”
Lâm Tuấn cười nhẹ, dang hai tay tỏ ra vô tội đáp: “Chạy mất mấy tên rồi, còn vài kẻ cũng bị trúng gió”.
“Chạy, chạy sao? Trúng gió?”
Trương Lâm Trạch cau mày nhìn mấy tên to con trên mặt đất, dáng vẻ của chúng quả thực có chút giống với như bị trúng gió, nhưng…
Cậu coi tôi là kẻ ngốc à!
Làm sao một người đang bình thường lại có thế tự nhiên trúng gió được! Hơn nữa lại bị cả đám!
Chắc chắn phải có mối liên quan gì giữa những tên kia với Lâm Tuấn, nhưng Trương Lâm Trạch không thể hiểu được, thay vào đó ông lo lắng cho cố Nam đang nằm trên đất kia hơn, bèn vội vàng hỏi.
“Vậy Cố Nam…”
Lâm Tuấn nhún vai một lần nữa tỏ ra vô tội, nói: “Cũng bị trúng gió đấy, không biết lý do tại sao hẳn lại đột nhiên ngã quỵ rồi co giật, tôi đoán là động kinh, không biết có phải không?”
Trúng, trúng gió? Động kinh?
Khóe miệng Trương Lâm Trạch giật lên vài cái rồi nhìn Lâm Tuấn với vẻ phức tạp, sau đó trầm mặc một hồi.
Một lúc lâu sau, Trương Lâm Trạch mới nhẹ nhàng nói với Lâm Tuấn.
“Bác sĩ Hàn, tuy trông bọn họ rất giống như bị trúng gió, nhưng nhà họ Cố ỞĐếĐô chắc chắn sẽ không tin chúng ta đâu, Cô’ Nam ở nhà họ Cố rất có thân phận, đến lúc đó bọn họ sẽ tìm đến chỗ bác sĩ Hàn, vậy nên thời gian này bác sĩ Hàn nên đến chỗ tôi ở thì hơn….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK