Cũng không biết hắn đã bỏ thuốc gì vào trong rượu mà tác dụng lại kinh khủng tới vậy…
Sau khi đã đưa Đường Tịnh Liên rời khỏi nơi thị phi kia, trong căn phòng mà bọn họ vừa rời khỏi có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Đường Tịnh Liên vẫn còn ám ảnh bởi chuyện vừa xảy ra, suốt cả quãng đường cứ lẩm bẩm chửi đám đàn ông kia không ra gì, Lâm Tuấn hơi lo lắng cho tình hình của cô ta cho nên chưa đưa cô ta về nhà họ Đường ngay mà đưa cô ta
tới tập đoàn Đường Thị để gặp Đường Tịnh Nghi.
Thấy chị gái mình, Đường Tịnh Liên không kiềm chế được cơn sợ hãi, ôm lấy Đường Tịnh Nghi khóc toáng lên.
Thấy cảnh tượng này Đường Tịnh Nghi sợ hết hồn vội vàng hỏi xem có chuyện gì xảy ra với Đường Tịnh Liên.
Lâm Tuấn khẽ cười rồi kế lại toàn bộ câu chuyện với Đường Tịnh Nghi, đồng thời cũng nói rằng Đường Tịnh Liên không có vấn đề gì, chỉ là do hơi sợ hãi đám đàn ông kia nên dẫn tới việc nghi ngờ tất cả đàn ông trên đời này, sau này rất có khả năng sẽ đi lầm đường lạc lối, Đường Tịnh Nghi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó…
Sau khi nghe Lâm Tuấn nói Đường Tịnh Nghi lườm anh một cái rồi đập nhẹ một cái vào người anh.
“Anh chẳng đứng đắn gì cả! Sao lại đi lầm đường lạc lối gì chứ! Tịnh Liên nhà mình sẽ không như thế đâu!”
Lâm Tuấn chau mày rồi khẽ nắm lấy bàn tay đánh anh, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì chưa chắc, nếu chuyện này công kích quá lớn tới Tịnh Liên khiến em ấy không tin vào đàn ông trên thế giới này nữa thì chẳng phải chỉ còn con đường đó thôi sao…”
“Phùy phùy! Anh im miệng, không được nói nữa!”
Cũng không biết có phải vì cảnh ân ái của Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi khiến Đường Tịnh Liên kích động không mà tự nhiên cô ta cảm thấy tủi thân còn
khóc to hơn cả vừa rồi.
Ba ngày nháy mắt đã trôi qua.
Ba ngày này tên Cố đại thiếu gia Cố Đông không đến tìm Lâm Tuấn, có vẻ như hẳn đã tìm được một kẻ khác để chữa hai chân bị phế của mình, vậy nên mới không đến tìm Lâm Tuấn, điều này khiến Lâm Tuấn không khỏi suy nghĩ, thầm nhớ kỹ bên cạnh Cố Đông cũng có người hiểu biết về châm cứu.
Người đó có năng lực đến đâu trong lĩnh vực châm cứu, Lâm Tuấn cũng không rõ, có điều nếu muốn chữa khỏi cho Cố Đông ít nhất phải có năng lực giải huyệt vị anh đã kích thích, nếu không Cố Đông không thể không đến tìm Lâm Tuấn để chữa trị.
ở bên khác, Cố nhị thiếu gia và Cố tam thiếu gia chẳng hiếu biến mất đi đâu.
Mặc dù đã sớm nghe ngóng được tin tức bọn họ đến thành phố Yến Kinh để đối phó với mình, nhưng đến nay vẫn chỉ mới gặp Tam thiếu gia cố Bắc một lần, còn Nhị thiếu gia thì chưa từng nhìn thấy.
Còn về buổi họp lớp hai ngày trước của Đường Tịnh Liên, với Lâm Tuấn mà nói đây chỉ là một tiết mục xen giữa trong cuộc sống mà thôi, mặc dù đắc tội với bạn học của Đường Tịnh Liên, là cái tên thiếu gia nhà họ Cao tên Cao Tường kia, nhưng Lâm Tuấn không hề để ý chuyện này, mà quên luôn.
Hiện nay, trong mắt Lâm Tuấn, cả thành phố Yến Kinh này không có ai có thể uy hiếp đến anh, duy chỉ có thiếu gia nhà họ Cố ở Đế Đô kia mới thực sự được
anh coi là kẻ thù thật sự.
Còn về Cao Tường kia…