Cơ thể yếu ớt của Đường Tịnh Nghi cũng chẳng làm tên đàn ông đầu trọc bị thương mà ngược lại cô còn loạng choạng suýt ngã xuống đất nữa.
“Làm cái trò gì vậy? Không có mắt à? Đi không biết nhìn đường à?”
Thấy có người va vào mình tên đàn ông đầu trọc lớn tiếng chửi mắng.
Đường Tịnh Nghi ý thức được bản thân vô ý không cấn thận va vào người khác nên cô rối rít xin lỗi tên đàn ông đầu trọc.
“Xin lỗi! Tôi không cô’ ý! Thực sự rất xin lỗi!”
Tên đàn ông đầu trọc không định nhân nhượng mà còn được nước lấn tới, cố ý làm khó Đường Tịnh Nghi, cho nên sau khi nghe cô xin lỗi thái độ của hắn lại càng hống hách hơn.
“Xin lỗi? Xin lỗi mà có tác dụng thì nhà tù để làm gì? Mày va vào tao mà xin lỗi một câu là xong sao? Tao nói cho mày biết, hôm nay…”
Đang nói giữa chừng thì tên đàn ông đầu trọc liếc lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tịnh Nghi, ánh mắt hắn lập tức khựng lại.
“Khụ khụ…”
Tên đàn ông đầu trọc vừa rồi còn hống hách mà bây giờ đã dịu hẳn xuống, sau khi nuốt nước bọt hắn nhìn Đường
Tịnh Nghi rồi nhẹ nhàng nói.
“Thế này đi, vừa rồi cô va vào tôi cũng hơi đau đấy, gãy mấy cái xương sườn đây này, tôi cũng không cần cô đền tiền gì đâu, tôi chỉ cần cô đi ăn bữa cơm, uống vài cốc rượu cùng anh em chúng tôi thì coi như chuyện này tôi bỏ qua, cô thấy thế nào?”
Sau khi thấy vẻ đẹp cực phẩm của Đường Tịnh Nghi, tên đàn ông đầu trọc đã bị mê hoặc.
Hai tên đàn ông đi cùng hắn cũng lại gần nhìn chằm chằm vào Đường Tịnh Nghi một cách thô tục rồi nói hùa theo.
“Cô em, cô vừa va vào người anh em của tôi hơi mạnh đấy, có khi bị thương rồi cũng nên, nếu cô không muốn làm to chuyện này thì ngoan ngoãn đi ăn cơm cùng ba anh em chúng tôi, nếu không… hừ hừ…”
“Đúng đấy, tôi nói cho cô biết anh trai này là đại ca của khu này đấy, ai cũng kính nế gọi là anh Đầu, nếu cô không muốn gặp rắc rối thì tốt nhất là ngoan ngoãn một chút”.
Đực hai người anh em bên cạnh tâng bốc, tên đàn ông đầu trọc càng đắc
ý-
“Đúng vậy, coi như chúng ta làm bạn đi, sau này cô chỉ cần nhắc đến tên anh Đầu của tôi ở khu Đông Thành thì chắc chắn không có ai dám làm khó cô hết! Cô thấy sao?”
Tên đàn ông đầu trọc cười đắc ý rồi giơ cánh tay to béo của hắn ra kéo Đường Tịnh Nghi lại gần nhưng cô nhanh nhẹn tránh được.
Mới vừa rồi còn đỏ mặt ngại ngùng như thiếu nữ mới lớn trước mặt Lâm Tuấn nhưng bây giờ Đường Tịnh Nghi đã
khôi phục lại dáng vẻ nữ thần lạnh lùng như ngày thường rồi.
“Các anh muốn tiền phải không? Nói đi, muốn bao nhiên? Tôi đưa tiền cho các anh là được chứ gì…”
Người phụ nữ nắm quyền doanh nghiệp Đường Thị, một trong những doanh nghiệp lớn nhất thành phố Yến Kinh lại thể hiện ra sự mạnh mẽ và lạnh lùng như một núi băng khổng lồ, vẻ đẹp của cô khiến người ta chỉ dám đứng xa ngắm nhìn chứ không dám lại gần.
Tại đây có hình ảnh