Nguyên nhân thứ hai đó là anh hoàn toàn không thuộc trong vòng quyền quý của các nhân vật lớn ở thành phố Yến Kinh, vậy nên không có chung tiếng nói với họ, thực tế là không có gì để nói, giữ im lặng cũng là điều bình thường.
Thời gian từ từ trôi qua, sau một hồi trò chuyện vui vẻ với nhau, bọn người đều lần lượt rời khỏi phòng bệnh với lý do để ông cụ Ngô tĩnh dưỡng.
Lâm Tuấn định rời đi cùng các nhân vật lớn này, nhưng mà chưa kịp nhấc chân thì bị ông cụ Ngô gọi lại.
“Tiểu Khiêm, cháu đừng đi vội, ở lại trò chuyện với chú đi”.
“Dạ vâng ạ”.
Vậy nên dưới ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của các nhân vật lớn, Lâm Tuấn đành ở lại phòng bệnh, nhưng mà sau khi họ rời đi, trong phòng chỉ còn Lâm Tuấn và ông cụ Ngô, lúc này anh lại cảm thấy hơi khó xử.
Sau khi đám đông lần lượt rời đi, ông cụ Ngô vẫy tay bảo Lâm Tuấn đến bên cạnh giường bệnh, trước đó các nhân vật lớn đứng xung quanh giường bệnh của ông cụ không còn chỗ để đứng nữa nên Lâm Tuấn không lại gần.
Các nhân vật lớn rời đi rồi Lâm Tuấn cứ đứng từ xa trò chuyện với ông cụ Ngô thì không được phù hợp lắm, vậy nên anh bèn đến bên cạnh ông cụ.
Thấy Lâm Tuấn tiến lại gần, ông cụ Ngô nở nụ cười rạng rỡ, nhìn anh với ánh mắt trìu mến, ông lập tức hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Khiêm à, cháu đã thấy chưa? Đám người lúc nãy đều là lãnh đạo của thành phố Yến Kinh, có thể thay đổi cục diện của toàn thành phố…”
Lâm Tuấn đâu có mù, đương nhiên là anh nhìn thấy rồi.
Vậy nên Lâm Tuấn thành thật gật đầu rồi nói: “Cháu thấy rồi ạ, cháu chỉ định đến thăm chú Ngô thôi, ai ngờ lại gặp được nhiều nhân vật lớn như thế, điều này khiến cháu khá bất ngờ…”
“Ha ha ha…”, nghe thấy Lâm Tuấn nói thế, ông cụ Ngô nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, sau đó ông gián tiếp hỏi: “Nhân vật lớn? Tiểu Khiêm, cháu cảm thấy những người vừa nãy đều là nhân vật lớn sao?”
“So với dân quèn như cháu thì có thế coi là nhân vật lớn rồi ạ”, Lâm Tuấn cười ngượng ngùng.
Sau đó ông cụ Ngô chuyển chủ đề, trực tiếp hỏi Lâm Tuấn: “Vậy Tiểu Khiêm, cháu có muốn trở thành nhân vật lớn như thế không?”