Tuy nhiên ai ngờ Lâm Tuấn còn chưa đi qua, Đường Tịnh Nghi đang đi lòng vòng trên con phố hoa lệ bỗng rẽ vào trung tâm thương mại, đợi đến khi Lâm Tuấn đi theo mới phát hiện ra cô ấy đang đi dạo trong khu đồ cho nam.
Cái này khiến Lâm Tuấn không khỏi sững sờ, trong lòng lại cảm thấy nghi ngờ.
“Đồ nam? Đường Tịnh Nghi đang định mua quần áo nam à?”
Lâm Tuấn cảm thấy không có cô gái nào không thích dạo phố, cho dù là cô cả nhà họ Đường – Đường Tịnh Nghi cũng vậy, nhưng Lâm Tuấn cũng tin phụ nữ khi đi mua sắm thường thích đi dạo ở những cửa tiệm đồ nữ hoặc cửa hàng trang sức có vòng tay nhẫn vân vân, trong trường hợp chưa có chồng hay bạn trai thì con gái thường ít khi đi dạo ở người cửa hàng đồ nam.
Tuy nhiên Đường Tịnh Nghi lúc này lại đi dạo trong cửa hàng đồ nam, hơn nữa dáng vẻ chăm chú kia dường như không giống đang tùy ý xem mà như định mua mấy bộ đồ nam vậy.
“Cô ấy đang định mua cho mình sao?
Nhìn thấy Đường Tịnh Nghi chăm chú chọn để nam như vậy, đây là thứ đầu tiên anh có thể nghĩ đến.
Mặc dù anh và Đường Tịnh Nghi không có tình cảm gì với nhau, nhưng dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, nếu như Đường Tịnh Nghi mua đồ nam chắc chỉ có mua cho người chồng trên danh nghĩa là anh thôi.
Cũng có khả năng là cô mua đồ cho bố Đường nhưng lúc này Đường Tịnh Nghi đang đi dạo mấy shop đồ nam hợp trend, rõ ràng không phải đồ thiết kế cho người ở độ tuổi của bố Đường.
“Vậy nên… đây chắc là mua cho mình nhỉ?”
Lâm Tuấn không dám tin mấy ngày nay cô Đường Tịnh Nghi đối xử lạnh lùng với anh lại chọn đồ cho anh, nhưng ngoại trừ anh ra, Lâm Tuấn không nghĩ được Đường Tịnh Nghi có thể mua đồ nam cho người đàn ông nào khác.
Điều này khiến Lâm Tuấn cảm thấy hạnh phúc, do dự một lúc, cuối cùng anh vẫn quyết định tạm thời không gọi Đường Tịnh Nghi, nhỡ may cô nhìn thấy anh lại ngại ngùng không mua đồ cho anh nữa thì sao, đây cũng không phải kết quả mà anh muốn, nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn hy vọng có thể nhận được niềm vui bất ngờ đến từ Đường Tịnh Nghi.
Haiz…
“Có lẽ mình nên chuẩn bị cho Đường Tịnh Nghi một món quà?”
Lâm Tuấn vốn định như vậy, có điều sau đó anh mới ý thức được mình là cậu ấm nghèo nhất trên thế giới, địa vị của anh trong nhà họ Đường vô cùng thấp, anh chẳng có chút tài sản nào thuộc về mình, lần này tiền ngồi xe ra ngoài cũng là tiền anh xin bố Đường lúc trước khi ra khỏi nhà.
Vậy nên cho dù trong lòng muốn chuẩn bị cho Đường Tịnh Nghi một phần quà nhưng anh không có khả năng mua, lại thêm việc tí nữa anh phải đến cuộc họp tổ chức ở bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh, nên lúc này cũng không có thời gian chọn quà cho Đường Tịnh Nghi.
Vậy nên Lâm Tuấn không thể không tạm thời từ bỏ việc mua quà, tặng cho cô ấy một bất ngờ vui vẻ, anh hí hửng nhìn cô từ đằng xa rồi quay người rời đi.
Mà khi anh vừa rời đi, Đường Tịnh Nghi đang đi dạo ở khu đồ nam đột nhiên nhìn về phía anh vừa rời đi, ánh mắt dừng lại ở bóng lưng anh, trong mắt lộ vẻ mấy phần nghi hoặc…
“Kia là… Hàn Chí Khiêm?”
“Chắc là nhìn nhầm thôi, người đàn ông đó sao có thể đi dạo phố được…”
Cô mỉm cười lắc đầu, sau đó tiếp tục đi dạo khu đồ nam.
…
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, bởi vì thời gian không có nhiều nên lần này Lâm Tuấn không ngồi xe bus mà gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh.
Thời gian bắt đầu hội nghị là khoảng hai giờ chiều, chắc mười một giờ Lâm Tuấn mới ra khỏi nhà họ Đường, trên đường đi dạo một lúc, lại còn âm thầm đi theo Đường Tịnh Nghi dạo trung tâm thương mại một hồi, nháy mắt đã hơn một giờ chiều, chỉ còn mấy chục phút nữa là đến thời gian Lâm Tuấn quyết định hội nghị diễn ra.
Mặc dù chỉ là hội nghị chuẩn bị bàn bạc chi tiết về ca phẫu thuật, nhưng Lâm Tuấn nghe nói chủ tịch thành phố vẫn mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng của thành phố Yến Kinh đến dự hội nghị lần này, vậy nên Lâm Tuấn cũng không muốn đến muộn
Tuy nhiên sự thật chứng minh Lâm Tuấn đã đánh giá cao tình trạng giao thông ở thành phố Yến Kinh, đặc biệt là vào giờ cao điểm lúc một giờ chiều, không nằm ngoài dự đoán đường lại tắc.
Vậy nên chẳng bất ngờ gì khi Lâm Tuấn bị kẹt trên đường đến hơn hai giờ, làm chậm trễ thời gian bắt đầu hội nghị.
Anh tới muộn rồi.
Trong phòng họp của bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh, viện trưởng bệnh viện nhìn đi nhìn lại đồng hồ, khẽ thở dài, sau đó lại đi lên giữa sân khấu phòng họp.
“Xin các vị chờ chút, bác sĩ mổ chính hình như gặp phải chuyện gì đó trên đường đến nên có thể sẽ đến muộn một chút, thực sự xin lỗi”.
Lời viện trưởng nói khiến cả phòng họp không khỏi vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
“Đến muộn ư? Trời ạ, bác sĩ mổ chính rốt cuộc là thần thánh phương nào, hội nghị có những bác sĩ nổi tiếng thế giới tham dự mà anh ta cũng dám đến muộn?”
“Ha, người dám thử tiến hành ca phẫu thuật trong mơ này thì có gì không dám làm chứ?”