Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tuấn nheo mắt lại, từ bản ghi chép cuộc gọi hôm qua trở đi anh lần lượt xem hết…


Tên lạ, tên lạ…


Từng cái tên lạ lướt qua trước mắt Lâm Tuấn, hôm qua Vương Cương không gọi nhiều, chỉ có bốn năm cuộc, tên chủ nhân những số máy đó cũng xa lạ với Lâm Tuấn.


Nên Lâm Tuấn lại tiếp tục lật tới ngày hôm trước, vẫn không quen.


Lật tiếp sang hôm trước nữa.


Từng cái tên lạ lướt qua trước mắt Lâm Tuấn, Lâm Tuấn lần lượt xem từng hôm bản ghi chép cuộc gọi của Vương Cương cho đến khi.


Năm ngày trước, cũng là hôm phòng khám của Lâm Tuấn bị đập phá, anh nhìn thấy một cái tên quen thuộc trong bản ghi chép cuộc gọi của Vương Cương, đó chính là…


Tịch Ngự Sơn!


Nhìn thấy cái tên này, Lâm Tuấn nheo mắt lại lạnh lùng hừ một tiếng…


Thực ra Lâm Tuấn đã nghi ngờ Vương Cương – người đập phòng khám của anh là do hai anh em nhà họ Tịch chỉ đạo rồi, chỉ là không có chứng cứ, với lại Lâm Tuấn luôn cảm thấy hai anh em này bị thủ đoạn của mình dọa sợ nên chắc không dám đắc tội mình nữa vậy nên mới không nghĩ đến hai anh em nhà họ.


Tuy nhiên ai ngờ…


Kẻ xúi giục Vương Cương phá phòng khám của anh lại chính là Tịch Ngự Sơn!


Lâm Tuấn lật lại bản ghi chép cuộc gọi của Vương Cương mấy ngày trước, quả nhiên hai ngày trước khi phòng khám của anh bị phá có cuộc gọi giữa Vương Cương và Tịch Ngự Sơn.


Trong những cuộc gọi trên, Lâm Tuấn chỉ biết mình cái tên Tịch Ngự Sơn, hơn nữa cuộc gọi giữa Vương Cương và Tịch Ngự Sơn vừa hay lại vào hai ngày trước khi phòng khám của anh bị đập phá, chân tướng của sự việc không cần nói cũng biết.


Lâm Tuấn không biết trong hai cuộc điện thoại giữa Vương Cương và Tịch Ngự Sơn, bọn họ đã nói những gì, nhưng lúc này nghĩ lại anh có thể đoán được lần thứ nhất Tịch Ngự Sơn gọi điện bảo Vương Cương làm gì đó, lần thứ hai Vương Cương gọi lại để điều tra một số việc hoặc thù lao,…


Người ra lệnh cho Vương Cương đập phòng khám của Lâm Tuấn đã rõ mười mươi rồi, chính là Tịch Ngự Sơn kia.


“Tịch Ngự Sơn… hừ, nếu anh đã muốn chết đến vậy, thì đừng trách tôi không khách khí…”


Lâm Tuấn từ trước đến nay luôn tuân theo quy tắc, người ta không hại mình mình không hại người ta, nếu ai hại mình, mình sẽ giết kẻ đó. Anh đã cảnh cáo Tịch Ngự Sơn đừng chọc vào mình rồi, nếu không anh có vô số cách biến anh ta thành một tên phế vật, giống như Tịch Ngự Hà mãi mãi không thể xuống khỏi giường bệnh vậy.


Nhưng ai ngờ Tịch Ngự Sơn này ngoài mặt tỏ vẻ e dè Lâm Tuấn, đằng sau lại thầm ra tay với anh.


Điều này khiến Lâm Tuấn khá tức giận, mà bực hơn là anh có hơi kiêng dè tên Tịch Ngự Sơn này.


Vốn cho rằng Tịch Ngự Sơn sau khi nhận được lời cảnh cáo của mình sẽ không dám làm gì mình, lần này anh ta lại ngấm ngầm gọi người đập phòng khám của anh, vậy lần sau thì sao? Lần sau liệu anh ta có gọi người đánh Lâm Tuấn tàn phế hay không?


Lâm Tuấn không biết, anh chỉ biết nếu như tiếp tục để mặc Tịch Ngự Sơn bình yên vô sự sống tiếp thì đồng nghĩa với việc anh đang đánh liều mạng sống của mình.


Bởi vì từng trải qua cái chết, nên đời này Lâm Tuấn rất trân trọng mạng sống của mình.


Mà loại uy hiếp đến tính mạng này, Lâm Tuấn sẽ thẳng tay loại bỏ.


Hiện nay Lâm Tuấn không phải tên máu lạnh dám dùng y thuật giết người, nhưng dùng y thuật để loại bỏ kẻ uy hiếp tính mạng mình thì Lâm Tuấn làm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK