Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật ra phương pháp hợp tác rất đơn giản, anh chỉ cần làm theo lời tôi, vị trí chủ nhân tiếp theo của nhà họ Tịch chắc chắn sẽ là của anh, anh chỉ cần giúp tôi một chuyện rất đơn giản, đó là trong thời gian tiếp theo, tôi cần anh với thân phận người thừa kế nhà họ Tịch đại diện cho nhà họ Tịch ra mặt giúp tôi là được”.
“Đơn giản vậy thôi sao?”
Tịch Ngự Hà không dám tin trợn tròn mắt nhìn Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn khoanh tay lại rồi nhún vai nói: “Đơn giản vậy thôi, tôi chỉ cần sự ủng hộ của nhà họ Tịch thôi, thật ra cũng chẳng cần nhà họ Tịch làm điều gì, nhưng đối với tôi đây cũng là hợp tác có lợi.
“Tại sao tôi phải tin anh?”
“Tại sao?”, Lâm Tuấn liếc nhìn Tịch Ngự Hà rồi lắc đầu khẽ cười: “Tại vì bây giờ anh còn nằm liệt trên giường không xuống được, tại vì tôi có năng lực chữa khỏi bệnh cho anh bất cứ lúc nào…”
Lần này, Tịch Ngự Hà im lặng một lúc lâu rồi nghiêm túc gật đầu.
“Tôi có thể đồng ý hợp tác với anh, nhưng tôi nên làm gì?”
Vị trí gia chủ của nhà họ Tịch vốn rất xa vời với Tịch Ngự Hà, vì hào quang của Tịch Ngự Sơn quá chói mắt, so với Tịch Ngự Sơn anh ta không có tư cách để làm người thừa kế nhà họ Tịch, cho nên từ trước đến giờ anh ta không tơ tưởng tới vị trí gia chủ của nhà họ Tịch.
Nhưng sau khi nghe Lâm Tuấn nói xong, hơn nữa lại đánh vào tâm lý chữa khỏi bệnh của anh ta nên trong lòng Tịch Ngự Hà lập tức nhen nhóm lên một ý nghĩ điên cuồng, đó là…
Anh ta phải làm thế nào mới có thể cướp được vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Tịch từ trong tay Tịch Ngự Sơn.
Khóe miệng Lâm Tuấn khẽ nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
“Cũng rất đơn giản, anh chỉ cần gọi anh ta qua phòng khám của tôi là được, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi”.
Khiến Tịch Ngự Sơn không thể trở thành người thừa kế tiếp theo của nhà họ Tịch thì chỉ có một cách đơn giản nhất, đó là biến anh ta thành người tàn tật, đương nhiên lúc đó Tịch Ngự Sơn sẽ không còn tư cách đế thừa kế vị trí gia chủ của nhà ho Tich nữa.
“Gọi đến phòng khám này là được sao?”
Tịch Ngự Hà không ngờ mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy nên không khỏi sững sờ.
“Đúng vậy, gọi qua đây là được…”
Lâm Tuấn khẽ cười rồi gật đầu, anh vừa dứt lời thì một chiếc xe thể thao cực ngầu dừng lại trước cửa phòng khám, cửa xe mở ra, Tịch Ngự Sơn âm trầm bước xuống xe rồi tiến vào phòng khám.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến
ngay…


“Ngự Hà, em đến phòng khám của thiếu gia Hàn có chuyện gì vậy?”
Vừa rồi khuôn mặt của Tịch Ngự Sơn còn đằng đằng sát khí mà sau khi vào trong phòng khám đã nở nụ cười thản nhiên.
Tịch Ngự Sơn quả là người có lòng dạ thâm sâu, không dễ thể hiện thái độ của mình ra bên ngoài, còn Tịch Ngự Hà chỉ như tấm chiếu mới.
Có lẽ vì vừa bàn bạc với Lâm Tuấn làm cách nào cướp được vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Tịch nên sau khi nhìn thấy anh ta Tịch Ngự Hà có hơi chút hoảng loạn.
“Em… em đến tìm thiếu gia Hàn là…”
Tịch Ngự Hà không biết nên nói cái gì cứ ấp úng mãi.
Thấy cảnh tượng này, Lâm Tuấn không khỏi lắc đầu bất lực rồi lên tiếng.
“Thiếu gia Tịch đến tìm tôi đương nhiên là vì chuyện chữa bệnh rồi”.
Tịch Ngự Sơn chau mày, trong lòng chợt nổi lên một dự cảm không lành.
“Ồ? Là như vậy sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì em trai tôi bị như thế này đều là nhờ ơn phước của thiếu gia Hàn thì phải? Sao vậy? Bây giờ thiếu gia Hàn thấy áy náy với em trai tôi nên mới định chữa trị cho nó sao?”
Những lời của Tịch Ngự Sơn là muốn chia rẽ Lâm Tuấn và Tịch Ngự Hà, để cho Tịch Ngự Hà nhớ rằng chính Lâm Tuấn là người đã phế bỏ anh ta, để cho Tịch Ngự Hà càng thêm căm hận Lâm
Tuấn.
Nhưng đáng tiếc là bây giờ trong đầu Tịch Ngự Hà chỉ nghĩ tới việc làm sao để cướp được vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Tịch từ tay Tịch Ngự Sơn, làm gì còn tâm trạng để ý tới mối thù với Lâm Tuấn nữa, hơn nữa, Lâm Tuấn đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho anh ta rồi nên mối thù này lại càng không đáng nhắc tới.
Thấy Tịch Ngự Sơn nói vậy, Tịch Ngự Hà chỉ cảm thấy hốt hoảng chứ không tỏ thái độ căm phẫn gì cả, càng không trợn mắt nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt căm thù.
Cảnh tượng này đã lọt vào mắt Tịch Ngự Sơn, trong lòng anh ta lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Mặc dù không biết Tịch Ngự Hà và Lâm Tuấn đã nói với nhau những gì, nhưng thấy Lâm Tuấn lên tiếng nói hộ cho Tịch Ngự Hà, trong lòng Tịch Ngự Sơn đã ý thức được điều gì đó, sắc mặt anh ta hơi thay đối.
Lâm Tuấn cảm nhận được sự thay đổi trên nét mặt của Tịch Ngự Sơn, anh đoán chắc rằng Tịch Ngự Sơn đã nhận ra giữa anh và Tịch Ngự Hà có điều mờ ám, nhưng…
Nhận ra thì đã làm sao?
Dù sao thì sau hôm nay, Tịch Ngự Sơn cũng sẽ trở thành một tên phế vật không nói được.
Lâm Tuấn không bao giờ nương tay với kẻ thù, mà còn rất tàn nhẫn, cho dù là Tịch Ngự Hà hay Cố Nam thì cũng trở thành người tàn phế dưới kim bạc của anh, Tịch Ngự Sơn cũng đã được định
sẵn sẽ là kẻ thù của anh rồi, cho nên…
Lâm Tuấn lại lên tiếng: “Tôi chợt nhớ ra lúc trước phòng khám của tôi từng bị người ta đập phá một lần…”
Câu nói này khiến Tịch Ngự Hà ngẩn người ra, nghi ngờ nhìn Lâm Tuấn, không biết tại sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này làm gì.
Tịch Ngự Sơn lập tức đề phòng hơn vài phần, tim anh ta cũng chệch mất một nhịp.
Lâm Tuấn ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Tịch Ngự Sơn lạnh lùng nói.
“Sau đó tôi lần ra được vài manh mối, phát hiện ra người đập phòng khám của tôi có giao dịch với thiếu gia Tịch Ngự Sơn một khoản tiền lớn, cho nên tôi có chút nghi ngờ…”
Khóe mắt Tịch Ngự Sơn co giật, lạnh lùng nói.
“Nghi ngờ chuyện đó là do tôi sai khiến sao? Hừ, nếu thiếu gia Hàn không có chứng cứ để chứng minh là tôi làm thì tôi khuyên anh đừng nói linh tinh, nếu không tôi hoàn toàn có thể kiện anh tội phỉ bang!”
“Chứng cứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK