Trong nửa tháng này, dường như ngày nào Lâm Tuấn cũng ngồi trước máy tính mười mấy thậm chí là hai mươi mấy tiếng đồng hồ, mỗi ngày anh chỉ có vài giờ ngắn ngủi để làm những việc cần thiết cho cuộc sống của mình.
Tuy nhiên, tình hình này đã được cải thiện đôi chút trong khoảng một tuần, ngoài việc ngồi trước máy tính một cách nghiêm túc và tập trung mỗi ngày để chuẩn bị cho ca phẫu thuật tiếp theo của ông cụ Ngô, Lâm Tuấn cũng sẽ bớt chút thời gian ngồi uống trà với bố Đường trong phòng khách nhà họ Đường.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng thoải mái dễ chịu với bố Đường, nhâm nhi vài tách trà thơm nồng, Lâm Tuấn mới trở về phòng của mình để tiếp tục làm việc.
Điều đáng chú ý là cũng không biết có phải do Lâm Tuấn vùi đầu vào công việc quá hay không mà quãng thời gian này anh rất ít khi gặp Đường Tịnh Nghi, thi thoảng chạm mặt nhau thì cô cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh, sau đó vội vàng rời đi.
Điều này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ, đó chính là...
Hình như Đường Tịnh Nghi đang cố tránh mặt anh.
Trong lúc trò chuyện với bố Đường, Lâm Tuấn cũng có nhắc đến chuyện của Đường Tịnh Nghi nhưng bố Đường trả lời rằng gần đây công ty nhiều việc nên cô ấy đa phần đều ở công ty chứ không ở nhà.
Mặc dù cũng hơi để ý, nhưng do bận bịu chuẩn bị phẫu thuật cho ông cụ Ngô nên Lâm Tuấn đành gác chuyện của Đường Tịnh Nghi sang một bên để tập trung cao độ vào công việc.
Một chuyện nữa đáng chú ý đó là trong nửa tháng này, trợ lý Lâm Văn của chủ tịch thành phố dường như ngày nào cũng đến nhà họ Đường, lúc đầu chỉ là đến hỏi thăm Lâm Tuấn đồng thời trò chuyện với bố Đường, sau đó vài ngày thì cả ba người vừa trò chuyện vừa uống trà với nhau.
Đối với Lâm Tuấn mà nói, đây là quãng thời gian vô cùng bận rộn, thậm chí nhiều lúc anh còn có ảo giác như thể quay lại kiếp trước khi mà anh không ăn không ngủ tiến hành dự án nghiên cứu khoa học chấn động cả thế giới đó, điều này đủ để thấy cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô phức tạp như thế nào.
Một ngày nọ, Lâm Tuấn vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng ra khỏi phòng trước khi trời tối, sau đó trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của bố Đường, anh khẽ cười rồi lấy điện thoại ra gọi.
“Alo? Chú Dương ạ? Là cháu, Hàn Chí Khiêm đây”.
“Vâng ạ, cháu tìm chú có chút chuyện”.
“Cháu đã xong công tác chuẩn bị sơ bộ cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô rồi, vậy nên...”
“Cháu định ngày kia mở một cuộc họp để nói chi tiết về cuộc phẫu thuật cho những người phụ tá”.
“Về thời gian thì tầm hai giờ chiều ngày kia đi, còn về địa điểm họp... ở bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh”.
Sau một hồi nói chuyện điện thoại, Lâm Tuấn tắt máy rồi lặng lẽ lên giường ngủ một giấc.
Làm việc với cường độ cao trong nửa tháng liền khiến cơ thể Lâm Tuấn vô cùng mệt mỏi, nếu như không nghỉ ngơi thì sợ rằng rất có khả năng sẽ đột tử.
......
Lâm Tuấn ngủ một mạch hai ngày liền, đến sáng sớm ngày thứ hai anh mới tỉnh dậy, cũng chính là ngày diễn ra cuộc họp.
Sau khi tỉnh dậy, điều đầu tiên mà Lâm Tuấn làm đó chính là đi ăn sáng, ngủ liên tiếp hai ngày đã khiến anh cảm thấy rất đói.
Nhưng mà Lâm Tuấn không ăn uống quá nhiều mà chỉ ăn một bát cháo lớn, vài cái bánh bao, sau khi lấp đầy cái bụng đói thì anh dừng lại đi tắm rửa rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Sau giấc ngủ kéo dài hai ngày liên tiếp, Lâm Tuấn không hề quên hôm nay là ngày họp để chốt lại các khâu cuối cùng của cuộc phẫu thuật cho ông cụ Ngô, sau một hồi chuẩn bị, Lâm Tuấn chào bố Đường rồi xách laptop ra khỏi nhà.