Ai ngờ đâu sau khi bắt tay xong, đột nhiên người đàn ông đó lấy ra một chiếc khăn ướt màu trắng từ trong túi áo vest, cẩn thẩn tỉ mỉ lau bàn tay vừa nắm lấy tay của Lâm Tuấn xong rồi mới ngẩng đầu nhìn anh.
“Xin lỗi thiếu gia Hàn, tôi mắc bệnh sợ bẩn, chạm phải thứ rác rưởi là phải lấy khăn ướt lau sạch tay, nếu không sẽ cảm thấy rất ghê tởm”.
Lâm Tuấn sững sờ, sau đó anh khẽ cười.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra người đàn ông trước mặt là ai rồi, anh ta tên là Vương Hiên, là con của một cổ đông trong tập đoàn Đường Thị, vậy nên anh ta mới dễ dàng có được chức vụ giám đốc trong công ty.
Lâm Tuấn không hề để ý đến những chuyện này, điều mà anh thực sự quan tâm đó là…
Trong ký ức của anh, tên Vương Hiên này là một trong những kẻ theo đuổi Đường Tịnh Nghi điên cuồng nhất, lúc Hàn Chí Khiêm đến tập đoàn Đường Thị, anh ta đã chế giễu Hàn Chí Khiêm ngay trước mặt Đường Tịnh Nghi, lúc uống rượu say còn định đánh Hàn Chí Khiêm.
Nếu như lúc đấy nhân viên trong công ty không ngăn lại thì e rằng Hàn Chí Khiêm đã bị tên Vương Hiên này đánh tàn phế, anh ta từng luyện tán thủ*.
*tán thủ: võ chiến đấu tay không tự do
Đường Tịnh Nghi đã nói cho Hàn Chí Khiêm biết lúc anh đến tập đoàn Đường Thị.
Vậy nên sau lần đó Hàn Chí Khiêm không dám đến công ty nữa.
Lâm Tuấn thừa nhận người luyện tán thủ đánh nhau rất giỏi, ít nhất là với thân hình nhỏ bé của anh chắc chắn không đánh lại được đối phương, nhưng mà…
Vương Hiên còn chưa làm gì mà bản thân đã sợ hãi không dám đến gặp anh ta nữa, đúng là…
Vô dụng thật đấy!
Lâm Tuấn chế giễu bản thân mình trước đây là một tên vô dụng, sau đó anh tự hứa với lòng mình, anh yên tâm, tôi sẽ lấy lại thể diện cho anh!
“Bảo sao tôi thấy giám đốc Vương quen thế, thì ra là thiếu gia Vương!”
Lâm Tuấn cố ý thể hiện khoa trương việc anh vừa nhớ ra người trước mặt là ai, sau đó anh cười híp mắt rồi nói: “Là một người bác sĩ tôi rất vui khi được nói cho anh biết, trên thực tế sợ bẩn là một loại bệnh, với mức độ của anh có thể nói là hết phương cứu chữa rồi”.
“Ồ? Vậy tôi nên gọi Hàn thiếu gia là bác sĩ Hàn sao?”
Đột nhiên Vương Hiên phát hiện Hàn Chí Khiêm trước mặt không giống trước kia, anh ta cười khẩy rồi nói: “Vậy bác sĩ Hàn, không biết bệnh của tôi có cách chữa không? Nếu có thì mong thì anh nói ra thử xem? Chẳng hạn như… vứt rác đi?”
“Vứt rác đi cũng không có tác dụng, nguyên nhân chủ yếu của loại bệnh này xuất phát từ tâm lý của anh, nếu như tâm tư anh toàn là rác rưởi thì tôi nghĩ thiếu gia Vương nhìn cái gì cũng là rác, vậy nên muốn chữa khỏi bệnh này thì anh thử điều chỉnh tâm lý của mình xem sao, nhưng mà… tôi thực sự có cách chữa khỏi nhanh căn bệnh này đấy…”
“Cách gì?”
“Thiếu gia Vương, tôi khuyên anh nên chặt tay đi, vừa nhanh vừa trực tiếp, sau này anh không phải sợ động vào rác nữa…”
Sự đùa giỡn vụt lóe lên trong ánh mắt của Lâm Tuấn.
Trên thực tế Vương Hiên luôn muốn được gặp Hàn Chí Khiêm để chế giễu cười nhạo anh, tiện thể nói cho anh biết tên phế vật như anh không hề xứng với Đường Tịnh Nghi, biết điều thì ngoan ngoãn tránh xa cô ấy ra!