Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàng Thiên nghiêm nghị đáp: “Em dâu xinh đẹp như vậy, đương nhiên chị dâu cũng không thế nào thua kém được!”
Trong lúc Lâm Tuấn và Bàng Thiên đang trò chuyện thì tâm trạng của Đường Tịnh Liên cũng dần ổn định trở lại, cộng thêm việc Lâm Tuấn an ủi nên cô cũng từ từ ngưng khóc.
Nhưng ngay lúc đó, khuôn mặt của Đường Tịnh Liên lại đang dúi sâu vào lòng Lâm Tuấn.
Ôi trời! Mình đang làm gì vậy?
Cảm nhận được sự ấm áp và rắn chắc truyền ra từ lồng ngực của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Liên vốn đã ổn định liền nhận ra người đàn ông mà cô đang ôm chặt lúc này chính là anh rể của mình, cũng là người mà cô luôn coi
thường, đột nhiên Đường Tịnh Liên cảm thấy xấu hố, cô không biết nên làm gì cả.
Đặc biệt khi nhớ lại mình đã chế nhạo Lâm Tuấn như thế nào, Đường Tịnh Liên lại càng cảm thấy cô không thể ngẩng đầu lên để rời khỏi vòng tay của Lâm Tuấn, bởi vì cô không biết phải đối mặt với người đàn ông mà cô luôn chế giễu như thế nào.
“Không ngờ… trông anh khá gầy, nhưng lồng ngực lại làm cho người khác có cảm giác đến vậy…”
Vùi mình trong vòng tay của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Liên đột nhiên có suy nghĩ như vậy.
Ngực Lâm Tuấn không rộng cũng không quá dày, nhưng lúc này lại mang đến cho Đường Tịnh Liên một cảm giác vô cùng an toàn, khiến cho Đường Tịnh Liên đột nhiên có suy nghĩ muốn ở luôn trong đấy.
Nhưng sau đó Đường Tịnh Liên lại nhận ra người đàn ông trước mặt chính là anh rể của mình, là chồng hợp pháp của chị gái cô hiện giờ, suy nghĩ trong đầu cô thực sự quá nguy hiểm rồi.
Sau khi lau sạch nước mắt và nước mũi trên áo của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Liên mới ngẩng đầu lên rồi ra khỏi lồng ngực anh.
Cô đỏ mặt nhìn Lâm Tuấn, sau đó cảm ơn anh.
“Cảm ơn anh rể đã cứu em, nếu hôm nay anh rể không có ở đây, e rằng đã…”
Đường Tịnh Liên vừa nói vừa nhớ lại sự tuyệt vọng khi bị Cố Nam ôm trên vai, một vài giọt nước mắt lại làm nhòe đi đôi mắt trong veo, dường như cô có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Điều này dọa cho Lâm Tuấn chết khiếp, anh vội vàng xua tay nói: “Không sao không sao, em là em dâu của anh, nếu anh trơ mắt nhìn em bị bắt đi thì người làm anh rể như anh sẽ bị Tịnh Nghi chửi chết mất, cô ấy sẽ hận anh cả đời…”
Nhưng lý do thực sự khiến Lâm Tuấn đánh cả chục tên đàn em của Cố Nam là vì anh muốn cứu Đường Tịnh Liên.
Cho dù là người lạ bị Cố Nam bắt cóc thì Lâm Tuấn vẫn cố hết sức để cứu, nhưng cứu Đường Tịnh Liên lần này, nguyên nhân chính vẫn là vì cô.
Nghe thấy những lời này của Lâm Tuấn, vẻ mặt Đường Tịnh Liên rõ ràng càng trở nên ảm đạm, trong lòng cô thầm cười khổ.
Đúng vậy, nếu không phải vì nể mặt chị mình thì người đàn ông từng bị cô chế nhạo vô số lần này làm sao có thể tình nguyện cứu mình được cơ chứ, đối với Lâm Tuấn mà nói thì chắc mình cũng giống như một người xa lạ chưa từng gặp mặt đúng chứ?
Không, thậm chí còn không bằng người xa lạ!
Bởi vì cô đã từng chế nhạo Lâm Tuấn, điều đó chỉ có thể khiến anh càng có ý kiến về mình mà thôi, thậm chí.
Căm hận?
Đường Tịnh Liên không biết Lâm Tuấn có hận mình hay không, cô chỉ biết có lẽ mình đã nợ Lâm Tuấn một thứ.
Nước mắt lại lần nữa rơi xuống khuôn mặt thanh tú của cô, Đường Tịnh Liên đột nhiên cúi đầu với Lâm Tuấn: “Anh rể, em xin lỗi”.
Lời xin lỗi này chứa đựng quá nhiều thứ, Đường Tịnh Liên xin lỗi vì đã chế nhạo Lâm Tuấn trước đây, cô cũng đang xin lỗi về thái độ mà cô đã làm trước đây, nhất là khi cô nghĩ đến việc mình thậm chí đã từng nghĩ đến việc tống cổ người đàn ông này ra khỏi nhà họ Đường, còn cười nhạo anh là đồ vô dụng, nghĩ đến đây Đường Tịnh Liên lại càng cảm thấy cô nợ Lâm Tuấn một lời xin lỗi.
Lâm Tuấn nghe xong liền sững sờ một hồi, sau đó cười nhẹ rồi xua tay.
“Không sao không sao, em không sao là được”.
Lâm Tuấn đương nhiên hiểu rõ Đường Tịnh Liên xin lỗi vì điều gì, một người đàn ông như anh đương nhiên sẽ không chấp nhặt với Đường Tịnh Liên làm gì, mấy chuyện chế giễu lúc trước Lâm Tuấn đều quên hết sạch cả rồi.
Ngay khi Bàng Thiên nghe thấy Đường Tịnh Liên nói, đương nhiên không thể hiểu được tại sao Đường Tịnh Liên lại xin lỗi Lâm Tuấn, cậu ta lại nghĩ rằng cô xin lỗi vì chuyện mình đã gây ra, vậy nên mới nhanh chóng an ủi Đường Tịnh Liên.
“Không việc gì phải xin lỗi, em dâu đừng sợ, có anh em chúng tôi và Hàn đại ca ở đây, tuyệt đối không ai có thế đụng vào một sợi lông nào của em đâu! Em cứ yên tâm!”
Lâm Tuấn mỉm cười rồi tát cho một phát.
“Ai là em dâu của cậu? Là em dâu của tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK