Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tuấn chỉ nói nhẹ nhàng một câu mà đám người kia đã sợ khiếp vía, không dám nói thêm nửa lời.


Sau đó, Lâm Tuấn dốc hết lỵ rượu kia vào miệng Cao Tường trước mặt tất cả mọi người.


Ánh mắt Cao Tường từ hoảng loạn sợ hãi cuối cùng là sự tuyệt vọng vô cùng.


Chính tay hắn đã bỏ thuốc vào ly rượu này.


Kế hoạch ban đầu của hắn là sau khi cho Đường Tịnh Liên uống ly rượu này, đám người trong phòng sẽ giúp hắn giữ Lâm Tuấn lại, sau đó hắn sẽ đưa Đường Tịnh Liên đang mê man rời khỏi


đây rồi chiếm hữu cô ta.


Ai mà ngờ được…


Ly rượu thuốc do chính hắn bỏ thuốc đó lại đổ vào đúng miệng mình.


Thuốc có tác dụng rất nhanh, sau khi uống rượu tầm một phút, ánh mắt Cao Tường đã hơi hoảng loạn, hô hấp nặng nề, một số nơi đã có những phản ứng đặc biệt.


Cảnh tượng này đã đủ chứng minh trong ly rượu có thuốc, không cần Lâm Tuấn phải nói thêm điều gì nữa.


“Anh rể…”


Đường Tịnh Liên đơn thuần không ngờ rằng lại có chuyện này xảy ra, lúc cô nhìn thấy phản ứng của Cao Tường, cô ta lập tức tin tất cả những lời Lâm Tuấn


vừa nói, trong ly rượu của cô ta thật sự đã bị bỏ thuốc.


Đường Tịnh Liên không nói nhiều mà chỉ im lặng trốn đằng sau Lâm Tuấn.


Bờ vai không được dài rộng cho lắm nhưng lại cho cô ta cảm giác vô cùng an toàn…


Lâm Tuấn cười rồi vỗ nhẹ vai Đường Tịnh Liên, vứt ly rượu trong tay xuống đất.


Choang!


Âm thanh thủy tinh vỡ như một cái búa tạ đập vào suy nghĩ của đám người trong phòng khiến bọn họ hết hồn.


Sau đó Lâm Tuấn lại lạnh lùng nói.


“Các cô các cậu không xứng làm bạn với Tịnh Liên! Nếu lần sau để tôi biết được mấy người dám hãm hại Đường Tịnh Liên thì tôi sẽ cho các người biết thế nào là hối hận đấy!”


Nói xong, Lâm Tuấn không quan tâm đến vẻ mặt của bọn họ, anh kéo Đường Tịnh Liên ra khỏi phòng, vừa đi anh vừa không quên dặn dò Đường Tịnh Liên: “Sau này em đừng qua lại với đám người không đàng hoàng đó nữa, em thấy bọn họ là người như thế nào rồi đó…”


Lâm Tuấn cố ý nói to cho từng người ở trong căn phòng nghe rõ, nhưng không ai dám phản bác lại, đặc biệt là Cao Tường và Lưu Sơn đang đứng bất động một góc liếc nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt sợ hãi.


Sau khi Lâm Tuấn đưa Đường Tịnh Liên rời đi, căn phòng mới vang lên tiếng bàn tán ầm ĩ.


“Anh rế của Đường Tịnh Liên là ai vậy? Anh ta đã làm gì Cao thiếu gia và Lưu Sơn thế? Sao hai cậu ấy lại không cử động được như bị trúng tà thế, đáng sợ quá”.


“Không biết nữa, nhưng anh rể của Đường Tịnh Liên có vẻ rất giỏi đấy, nhìn anh ta ăn mặc rẻ tiền chẳng giống người có chức có quyền gì cả nhưng phong thái thì vô cùng đáng sợ, hình như cũng thuộc dạng tai to mặt lớn đấy…”


“Tớ nghe nói nhà Đường Tịnh Liên cũng là gia tộc đứng đầu thành phố Yến Kinh mà, vừa có tiền vừa có thế, người đàn ông lấy được chị của cô ấy cũng không phải dạng vừa đâu”.


Trong lúc mọi người đang đoán về thân phận của Lâm Tuấn thì Cao Tường bị điểm huyệt đứng bất động đang nhìn bóng dáng Lâm Tuấn kéo Đường Tịnh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK