Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tường Không đứng bên thấy vậy, mặt không ngừng nở nụ cười.


“Thế nào vậy bác sĩ Hàn? Cậu vừa làm gì ông lão này vậy? Sao tôi cảm thấy hình như bệnh tình của ông lão nặng hơn thì phải, bác sĩ Hàn, ban nãy tôi bảo với cậu rồi, không chắc chắn mình có thể chữa khỏi thì tốt nhất nên thừa nhận, bây giờ thì hay rồi, bệnh tình của người ta nặng hơn rồi, thế thì phải làm thế nào đây?”


Mục đích của Diệp Tường Không là làm bại hoại danh tiếng của Lâm Tuấn, cho dù là thật hay không, chỉ cần để những người khác hoài nghi y thuật của anh, cho dù phòng khám của anh có thuận lợi khai trương đến đâu cũng không ai dám đến khám.


Muốn dùng phòng khám để quen được nhiều tai to mặt lớn hơn là chuyện không thể.


Chỉ cần đạt được mục đích là nhiệm vụ của Diệp Tường Không hoàn thành rồi.



Trên thực tế, mục đích của Diệp Tường Không mới hoàn thành được một nửa, bởi vì khi đứng cạnh ông lão ngã xuống đất, những người không quen Lâm Tuấn đã nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, ánh mắt ấy như đang dò xét không biết thực sự biết chữa bệnh thật không.


Lâm Tuấn đương nhiên không thể để bọn họ tùy ý làm bừa nữa, vậy nên anh cười mỉm, ngẩng đầu nhìn Diệp Tường Không đứng bên: “Ông Diệp đúng là biết dùng thủ đoạn, có điều tôi thấy ông lão này không chỉ có tật ở chân đâu, lòng dạ cũng có vấn đề đấy”.


Lời này ý chỉ Diệp Tường Không đang ngầm dùng thủ đoạn bất chính.


Diệp Tường Không lập tức cười càng đắc ý hơn, Lâm Tuấn nhận ra ông lão giả vờ thì sao chứ? Chỉ có cần không chứng minh được mình chữa khỏi được cho ông lão thì mọi người sao có thể tin anh đây.


“Bác sĩ Hàn, có thể chữa khỏi là có thể chữa khỏi, không thể là không thể, chỉ là một câu nói mà thôi, gì mà khó khăn thế”.


Lâm Tuấn từ từ nói:”Tôi chữa khỏi chân của ông ấy rồi, nhưng vấn đề về lương tâm…”


“Tôi đương nhiên cũng chữa được”.


Sắc mặt anh lạnh lẽo, Lâm Tuấn lấy kim bạc ra, hai tay duỗi ra, bắt đầu châm cứu trên hai chân.


Chỉ mấy có mấy giây, Lâm Tuấn đã cất kim đi, sau đó đứng dậy lạnh lùng nhìn ông lão dưới đất nói: “Ông lão tôi không biết ông nhận được thứ gì của ông ta để đến đây diễn kịch với tôi, chắc ban nãy ông cũng nhận ra rồi nhỉ, bệnh khớp lâu năm của ông rõ ràng không đau nữa”.


“Nếu như bây giờ ông đồng ý đứng lên chứng minh cho tôi thì tôi có thể không truy cứu chyện này, nếu không…”


Ông lão im lặng hồi lâu đột nhiên mở miệng, sợ sệt hỏi Lâm Tuấn: “Ban nãy, ban nãy cậu làm gì tôi?”


Lâm Tuấn cười nói: “Tôi chẳng làm gì cả, chỉ là dùng kim bạc phong bế mấy huyệt vị của ông thôi, ông lão, bây giờ chẳng phải ông cảm thấy hai chân mình đang từ từ tê dại, khó cử động đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK