“Tôi đầu hàng tôi đầu hàng! Đừng nổ súng! Tôi đồng ý phối hợp điều tra!”
“Tôi cũng đầu hàng! Mấy người hỏi gì tôi sẽ nói hết cho mấy người!”
“Là anh Vương! Tất cả mọi chuyện hôm nay đều do anh Vương sai chúng tôi làm! Tôi bị anh ta xúi giục!”
Đám côn đồ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng thế này, mặc dù biết Trương Lâm Trạch và người của ông ấy sẽ không nổ súng, nhưng vẫn bị họng sung đen ngòm dọa sợ, chúng nằm dưới đất run rẩy, không dám cử động.
Nhìn lại, Vương Cương bình tĩnh hơn nhiều.
Gã cũng ôm đầu chậm rãi ngồi xổm xuống, ý chỉ mình sẽ không phản kháng nhưng không bị dọa đến mức la hét ầm ĩ như đám đàn em, cũng không sợ đến mức đồng ý kể hết chuyện ban ngày, mà chỉ lặng lẽ quan sát Trương Lâm Trạch rồi từ từ mở miệng.
“Các vị, chắc các vị tìm sai người rồi? Đội trưởng Vương của trụ sở các vị là chú tôi, sao tôi có thể làm ra mấy chuyện vi phạm pháp luật được? Nếu không tôi đã bị chú ấy đánh gãy chân rồi? Õng xem… giữa chúng ta liệu có hiểu lầm gì không?”
Trong tay có hơn hai mươi đàn em, tác oai tác quái ở khu vực đường vành đai một phía đông trung tâm thành phố Yến Kinh, Vương Cương dựa vào tính cách dám đánh dám liều, hơn nữa lại có chỗ dựa là chú làm ở trụ sở An ninh, có chú bảo vệ, gã mới dám hoành hành ngang dọc ở nơi này.
Đừng có thấy Vương Cương trông dữ tợn, chẳng khác gì một tên côn đồ lỗ mãng, thực tế gã cực kỳ thông minh, gây chuyện ở đây chưa bao giờ xảy ra án mạng, cùng lắm là đánh cho người khác tàn phế thôi.
Ngày thường cho dù phạm phải tội gì, cùng lắm là bị phạt tiền hoặc lên đồn ngồi vài ngày thôi, mà có chú làm đội trưởng của trụ sở An ninh nên nếu phải ngồi hai ngày thì chỉ cần ngồi đó mấy tiếng là được thả rồi.
Ngoài ra tên Vương Cương này cũng là người rất biết điều, trước khi dây vào ai, đều tìm hiểu cặn kẽ gia cảnh của người đó rồi mới ra tay, ví dụ lần trước khi ra tay với phòng khám của Lâm Tuấn, Vương Cương đã điều tra trước phát hiện ra anh vốn là chỉ là cậu ấm vô dụng của nhà họ Hàn ở Yến Kinh nên mới ra tay.
Vậy nên từ trước đến giờ Vương Cương làm gì khu vực đường vành đai một khu vực trung tâm thành phố Yến Kinh cũng rất thuận lợi ở nơi này, không ai dám dây vào gã.
Lần này Vương Cương đột nhiên nhận ra gã đụng phải người không nên đụng rồi.
Hôm nay, việc duy nhất gã làm là đập phòng khám của Lâm Tuấn, vậy nên gã hiếu rất rõ lý do tại sao Trương Lâm Trạch và mấy công an kia lại đến.
“Đội trưởng Vương?”
Nghe thấy lời Vương Cương nói, Trương Lâm Trạch nhíu mày suy nghĩ, sau đó lạnh lùng xua tay.
“Không quen, hôm nay đừng có nói là chú cậu, cho dù là ông trời cũng không bảo vệ được cậu! Còng tay tất cả mọi người lại cho tôi, đưa đi!”
Trương Lâm Trạch giơ tay lên hạ lệnh.
Lúc này Vương Cương đang ngồi chồm hỗm dưới đất lập tức đứng lên, nhân lúc Trương Lâm Trạch và mọi người chưa phản ứng kịp liền chạy thẳng vào trong một căn phòng của kho hàng…