Đường Tịnh Liên lập tức đỏ mặt xấu hố, dậm chân dậm cẳng rồi quay lại trốn phía sau Đường Tịnh Nghi.
Kể từ lúc Lâm Tuấn cứu cô khỏi tay Cố Nam, thái độ của Đường Tịnh Liên đối với Lâm Tuấn đã thay đổi một cách rõ rệt, trước đây cô luôn gọi Lâm Tuấn luôn là ‘họ Hàn kia’ hoặc là ‘đồ vô dụng’, nhưng bây giờ lại cứ một anh rể hai anh rể thân mật như vậy.
Chỉ là Lâm Tuấn vẫn không hề để ý tới Đường Tịnh Liên, điều này khiến cô không vui chút nào, nhưng khi nghĩ đến những gì mình đã làm, Đường Tịnh Liên có thể phần nào hiểu được thái độ của Lâm Tuấn đối với cô, đồng thời cảm thấy
bản thân nên thể hiện tốt một chút, để có ấn tượng tốt hơn trong mắt Lâm Tuấn.
Nhưng ai cũng rõ trong lòng Lâm Tuấn chỉ có một mình chị gái Đường Tịnh Nghi của cô mà thôi.
Còn về việc cô có xảy ra chuyện gì hay không, Lâm Tuấn hoàn toàn không quan tâm.
Nhìn thấy Đường Tịnh Nghi xuất hiện ở phòng khám, đám người Bàng Thiên thở dài ngầm hiểu, sau đó lắc đầu rồi im lặng đi lên lầu.
“Lại đến giờ ăn cơm chó nữa rồi à?”
Cả ba còn chưa kịp cảm khái xong thì Lâm Tuấn đã đột nhiên bước tới, ôm chặt Đường Tịnh Nghi vào lòng.
“Em đến rồi sao vợ”.
Lâm Tuấn hay Hàn Chí Khiêm của trước đây tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy với Đường Tịnh Nghi.
Lâm Tuấn tái sinh này dường như cũng bị ảnh hưởng bởi Hàn Chí Khiêm, lúc trước anh cũng không có can đảm để làm mấy chuyện thân mật với Đường Tịnh Nghi, nhưng sau khi mất trí nhớ lúc nhập viện rồi quên mất Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn cuối cùng cũng đã gỡ được giới hạn đó.
Trong mắt Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi thực sự là vợ của anh, chứ không chỉ là đối tượng kết hôn.
Về phần Lâm Tuấn có thực sự mất trí nhớ hay không, hay là có nhớ Đường Tịnh Nghi hay không, mọi thứ đã không còn quan trọng nữa.
Vậy nên trong khoảng thời gian này, Lâm Tuấn mới thường xuyên có những cử chỉ thân mật đối với Đường Tịnh Nghi như vậy.
Lúc đầu Đường Tịnh Nghi còn có chút phản kháng, nhưng về sau bản thân cô dường như đã quen với những việc này, nên đã âm thầm tiếp nhận những cử chỉ nhỏ như ôm hôn của Lâm Tuấn.
Chỉ là lúc này Đường Tịnh Nghi vẫn còn có chút ngượng ngùng trước mặt Đường Tịnh Liên, cho nên cô mới tái mặt nhìn Lâm Tuấn, cúi đầu yếu ớt nói.
“Anh làm gì vậy… Tịnh Liên vẫn còn ở đây, anh, anh nên chú ý hình tượng…”
Lâm Tuấn cười nhẹ, thuận tay luôn cởi áo phông, để lộ cánh tay khá cường tráng của mình.
Hành động này khiến cho Đường Tịnh Liên sợ hãi hét lên.
“Aaa! Anh rể, anh làm gì vậy! Đồ khốn! Anh không định ở đây, trước mặt em làm chị…”