Nói như vậy…
Gần như không bao lâu sau khi anh rời đi, con gái của ông chủ Đường Vân Quán liền phát bệnh?
Hơn nữa, còn nằm viện liên tiếp ba ngày, thậm chí có vẻ phải nằm thời gian dài, tình hình bệnh của con gái ông chủ Tiêu có vẻ rất nghiêm trọng…
Đến lúc này, Lâm Tuấn cuối cùng cũng nhận ra mức nghiêm trọng của vấn đề, vì vậy liền lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của ông chủ Tiêu anh lưu trước đây.
Hồi chuông vang lên rất lâu nhưng không có ai nhấc máy, gọi liên tiếp mấy cuộc vẫn như vậy, Lâm Tuấn cảm thấy tình hình có vẻ khá nghiêm trọng, vì vậy lập tức gọi vào số của bố Đường…
“Alo? Tiểu Khiêm à? Gọi bố có chuyện gì không?”
Nhận được điện thoại của Lâm Tuấn, bố Đường dường như rất vui vẻ, giọng nói có vẻ khá thân thiết, từ khi Lâm Tuấn lựa chọn rời khỏi nhà họ Đường, bố Đường thường chạy qua chạy lại phòng khám của Lâm Tuấn, hôm qua còn vừa đưa anh ba mươi ngàn, nói đây là khoản quỹ đen cuối cùng của ông.
Có thể thấy bây giờ bố Đường đã coi cậu con rể Lâm Tuấn này như người thân trong gia đình.
Lâm Tuấn không từ chối ý tốt của bố Đường, trong lòng thầm cảm động, anh im lặng nhận lấy ba mươi nghìn, không kể chuyện Dương Thiên Hạo tài trợ cho anh một triệu, vậy nên đến tận lúc này, bố Đường vẫn cho rằng để sửa chữa phòng khám phải dùng đến khoản quỹ đen cuối cùng kia, vậy nên hai ngày nay đều đến phòng khám.
Lâm Tuấn lúc này không có tâm tình để ý bố Đường dùng giọng điệu như nào nói chuyện với mình nữa, chuyện Đường Vân Quán đóng cửa khiến Lâm Tuấn có dự cảm không lành.
Bố Đường vừa dứt lời, Lâm Tuấn đã vội vàng hỏi: “Bố, bố biết chuyện Đường Vân Quán đóng cửa không? Chẳng phải lúc trước con đồng ý với chú Tiêu rằng sẽ khám bệnh cho con gái chú ấy sao? Hôm nay con đến Đường Vân Quán đột nhiên phát hiện ra nơi đây đóng cửa được ba ngày rồi…”
“Đóng cửa? Cái gì? Con nói Đường Vân Quán đóng cửa rồi?”
Giọng bố Đường trong điện thoại vô cùng kinh ngạc, rõ ràng không biết chuyện này, có điều bố Đường lập tức đoán được Đường Vân Quán đã xảy ra chuyện gì, vậy nên giọng điệu đột nhiên nghiêm túc hẳn.